“Này, mấy cô cậu, mới leo được chút đã mệt rồi à? Những tiền bối của môn phái các cô cậu lẽ nào ngày thường không đốc thúc mấy người tập luyện thể lực sao?”.
“Còn chậm chân thì mấy người sẽ bị lỡ mất trận quyết chiến nghìn năm có một này đấy!”.
Đúng lúc này, một giọng nói già nua từ phía sau vọng đến, giọng khàn hơi khó nghe, nhưng khá chói tai.
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy một ông lão cụt một tay đang đi tới, tuy ông
ấy chỉ còn một cánh tay, nhưng hơi thở trầm ổn, không thấy có chút thở dốc hay ngắt quãng nào, giống như đang đi tản bộ vậy.
Phía sau ông ấy là một cô gái trẻ mặc váy trắng, cô gái trông khá xinh đẹp, tuy nhan sắc không bằng Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ, nhưng lại có một khí chất kiên cường, áp đảo toàn bộ người khác.
“Trận quyết chiến?”.
Ngoài Diệp Thiên ra, những người khác đều ngơ ngác.
“Ông ơi, ông đang nói gì vậy ạ?”.
Tiếu Văn Nguyệt tò mò hỏi.
Ông lão cụt tay sững sờ, sau đó lắc đầu cười.
“Tôi đúng là tuổi càng cao càng hồ đồ, mấy cô cậu đều không có nội lực, leo núi này đều sẽ thở hồng hộc, rõ ràng không phải người cùng đẳng cấp với tôi, nói với cô cậu những lời này cũng chẳng khác nào đàn gẩy tai trâu!”.
“Mấy cô cậu đúng là không biết trời cao đất dày, hôm nay là hội nghị của giới võ thuật Hoa Hạ, mấy cô cậu không phải là võ giả, cũng dám lên núi, không sợ gây chuyện sao?”.
Ông lão cụt tay lắc đầu, giọng nói mang chút vẻ nghiêm khắc.
Bọn Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đều đưa mắt nhìn nhau, không hiểu ông lão cụt tay đang nói gì, còn người phụ nữ váy trắng đứng bên cạnh thì từ đầu đến cuối đều giữ vẻ kiêu chảnh, không nói nửa lời với người khác.
“ông ơi!”, Tiếu Văn Nguyệt nhíu mày: “Cháu nghe khẩu khí của ông thì hình như ông biết chuyện xảy ra trên núi đúng không ạ?”.
Những người khác đều nhìn về phía ông lão với vẻ tò mò, ông lão này được lên núi chứng tỏ thân phận không đơn giản, chắc chắn biết chút nội tình.
Ông lão không nói gì, Lí Tinh Tinh như hóa thân vào bộ dạng cô bé ngoan ngoãn, mỉm cười nói với ông lão: “ông ơi, chuyện xảy ra trên núi mà ông biết, chắc chắn không hề tầm thường, ông có thể nói cho chúng cháu, để chúng cháu được mở mang tầm mắt, hiểu biết được nhiều hơn được không ạ?”.
Ông lão cụt tay liếc nhìn mọi người một cái, ngập ngừng giây lát rồi thở dài một tiếng.
“Nhìn các cô cậu đều là con cái nhà giàu, chắc chắn là đến vì tò mò, cũng được, nếu mấy người đã lên đến lưng chừng núi rồi thì sớm muộn cũng phải lên đến trên đỉnh!”.
“Đi thôi, cùng lên trên đó, tôi vừa đi vừa kể cho mấy người!”.
Mọi người thấy vậy đều vô cùng vui mừng, ông lão rõ ràng là người biết mọi chuyện, ông ấy đồng ý tiết lộ một vài thông tin đương nhiên là rất may rồi.
Ai nấy đều tập chung tinh thần đi phía sau ông lão và người phụ nữ váy trắng, Diệp Thiên đút hai tay vào túi, chỉ chăm chú nhìn phong cảnh trên đường.
Đi được hơn mười phút, ông lão cụt tay vẫn chưa kể gì, sở Thần Quang liền hỏi: “Ông ơi, người lên núi Phi Vũ hôm nay nhiều gấp mấy lần ngày thường, vậy là vì sao thế? Và trận quyết chiến mà
ông vừa nói là chuyện gì vậy ạ?”.
Ông lão cụt tay đặt một tay ra phía sau lưng, giọng nói cất lên.
“Những người này đều đến từ khắp nơi ở Hoa Họa, đương nhiên số lượng sẽ nhiều rồi!”.
“Bọn họ muốn lên núi Phi Vũ là vì có hai nhân vật đứng trên đỉnh cao trong giới võ thuật chuẩn bị triển khai quyết chiến trên đỉnh núi”.
“Nhân vật đỉnh cao của giới võ thuật? Đó là gì vậy?”.
Mấy người nghe thấy đều không hiểu gì cả, “giới võ thuật” gì đó bọn họ chưa nghe thấy bao giờ, còn cái gì mà nhân vật đứng trên đỉnh cao của giới võ thuật, bọn họ càng không biết.
ông lão cụt tay nhìn mấy người một lượt, rồi giải thích: “Những người có học vấn, sẽ có nhóm riêng của họ, trở thành ‘giới học thuật’, những người chơi âm nhạc, sẽ có ‘giới âm nhạc’, những người làm trong môi trường chính trị, được gọi là ‘giới chính trị’, còn giới võ thuật, chính là một nhóm những người luyện võ, là nhóm được hình thành bởi những ‘cao thủ võ thuật’, hiểu không?”.
“Những người luyện võ?”.
“Còn chậm chân thì mấy người sẽ bị lỡ mất trận quyết chiến nghìn năm có một này đấy!”.
Đúng lúc này, một giọng nói già nua từ phía sau vọng đến, giọng khàn hơi khó nghe, nhưng khá chói tai.
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy một ông lão cụt một tay đang đi tới, tuy ông
ấy chỉ còn một cánh tay, nhưng hơi thở trầm ổn, không thấy có chút thở dốc hay ngắt quãng nào, giống như đang đi tản bộ vậy.
Phía sau ông ấy là một cô gái trẻ mặc váy trắng, cô gái trông khá xinh đẹp, tuy nhan sắc không bằng Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ, nhưng lại có một khí chất kiên cường, áp đảo toàn bộ người khác.
“Trận quyết chiến?”.
Ngoài Diệp Thiên ra, những người khác đều ngơ ngác.
“Ông ơi, ông đang nói gì vậy ạ?”.
Tiếu Văn Nguyệt tò mò hỏi.
Ông lão cụt tay sững sờ, sau đó lắc đầu cười.
“Tôi đúng là tuổi càng cao càng hồ đồ, mấy cô cậu đều không có nội lực, leo núi này đều sẽ thở hồng hộc, rõ ràng không phải người cùng đẳng cấp với tôi, nói với cô cậu những lời này cũng chẳng khác nào đàn gẩy tai trâu!”.
“Mấy cô cậu đúng là không biết trời cao đất dày, hôm nay là hội nghị của giới võ thuật Hoa Hạ, mấy cô cậu không phải là võ giả, cũng dám lên núi, không sợ gây chuyện sao?”.
Ông lão cụt tay lắc đầu, giọng nói mang chút vẻ nghiêm khắc.
Bọn Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đều đưa mắt nhìn nhau, không hiểu ông lão cụt tay đang nói gì, còn người phụ nữ váy trắng đứng bên cạnh thì từ đầu đến cuối đều giữ vẻ kiêu chảnh, không nói nửa lời với người khác.
“ông ơi!”, Tiếu Văn Nguyệt nhíu mày: “Cháu nghe khẩu khí của ông thì hình như ông biết chuyện xảy ra trên núi đúng không ạ?”.
Những người khác đều nhìn về phía ông lão với vẻ tò mò, ông lão này được lên núi chứng tỏ thân phận không đơn giản, chắc chắn biết chút nội tình.
Ông lão không nói gì, Lí Tinh Tinh như hóa thân vào bộ dạng cô bé ngoan ngoãn, mỉm cười nói với ông lão: “ông ơi, chuyện xảy ra trên núi mà ông biết, chắc chắn không hề tầm thường, ông có thể nói cho chúng cháu, để chúng cháu được mở mang tầm mắt, hiểu biết được nhiều hơn được không ạ?”.
Ông lão cụt tay liếc nhìn mọi người một cái, ngập ngừng giây lát rồi thở dài một tiếng.
“Nhìn các cô cậu đều là con cái nhà giàu, chắc chắn là đến vì tò mò, cũng được, nếu mấy người đã lên đến lưng chừng núi rồi thì sớm muộn cũng phải lên đến trên đỉnh!”.
“Đi thôi, cùng lên trên đó, tôi vừa đi vừa kể cho mấy người!”.
Mọi người thấy vậy đều vô cùng vui mừng, ông lão rõ ràng là người biết mọi chuyện, ông ấy đồng ý tiết lộ một vài thông tin đương nhiên là rất may rồi.
Ai nấy đều tập chung tinh thần đi phía sau ông lão và người phụ nữ váy trắng, Diệp Thiên đút hai tay vào túi, chỉ chăm chú nhìn phong cảnh trên đường.
Đi được hơn mười phút, ông lão cụt tay vẫn chưa kể gì, sở Thần Quang liền hỏi: “Ông ơi, người lên núi Phi Vũ hôm nay nhiều gấp mấy lần ngày thường, vậy là vì sao thế? Và trận quyết chiến mà
ông vừa nói là chuyện gì vậy ạ?”.
Ông lão cụt tay đặt một tay ra phía sau lưng, giọng nói cất lên.
“Những người này đều đến từ khắp nơi ở Hoa Họa, đương nhiên số lượng sẽ nhiều rồi!”.
“Bọn họ muốn lên núi Phi Vũ là vì có hai nhân vật đứng trên đỉnh cao trong giới võ thuật chuẩn bị triển khai quyết chiến trên đỉnh núi”.
“Nhân vật đỉnh cao của giới võ thuật? Đó là gì vậy?”.
Mấy người nghe thấy đều không hiểu gì cả, “giới võ thuật” gì đó bọn họ chưa nghe thấy bao giờ, còn cái gì mà nhân vật đứng trên đỉnh cao của giới võ thuật, bọn họ càng không biết.
ông lão cụt tay nhìn mấy người một lượt, rồi giải thích: “Những người có học vấn, sẽ có nhóm riêng của họ, trở thành ‘giới học thuật’, những người chơi âm nhạc, sẽ có ‘giới âm nhạc’, những người làm trong môi trường chính trị, được gọi là ‘giới chính trị’, còn giới võ thuật, chính là một nhóm những người luyện võ, là nhóm được hình thành bởi những ‘cao thủ võ thuật’, hiểu không?”.
“Những người luyện võ?”.