“Vấn đỉnh Chưởng Khống?”.
Diệp Thiên nheo mắt lại.
Mặc dù cậu từng ở trong Hỗn Độn Thương Minh Hoàn mười năm, nhưng thật ra cậu và Cổ Cận Hồn nói chuyện rất ngắn ngủi. Từ khi Cổ Cận Hồn dùng tàn niệm của mình giúp cậu tu thành Vạn Cổ Hỗn Độn Thể, cậu chưa từng gặp được Cổ Cận Hồn.
Cậu cũng không biết trên độ kiếp còn có một khoảng trời bao la.
Trước kia cậu từng dự đoán về nó, vũ trụ bao la rộng lớn, độ kiếp thần phẩm cũng chỉ là cảnh giới cao nhất mà người kế thừa thần cách đạt tới mà thôi. Năm thần tử vũ trụ đời đầu như Cổ Cận Hồn chắc chắn có sức mạnh cao hơn thế.
Bây giờ, cảnh giới sức mạnh của Cơ Xương Hạo cao hơn độ kiếp thần phẩm một cách rõ rệt vẫn khiến cậu ngạc nhiên vô cùng.
Suy cho cùng đây cũng là lần đầu cậu gặp được người sử dụng sức mạnh cao hơn độ kiếp thần phẩm.
“Đây mới là diện mạo thật sự của người kế thừa thần cách sao?”.
Cậu lẩm bẩm, hai mắt nghiêm nghị, ánh mắt đã có vẻ nghiêm trọng trước nay chưa từng thấy.
“Ha ha!”.
Cơ Xương Hạo sức mạnh nghiêng trời, cho dù là vũ trụ bao la cũng không chống đỡ được sức mạnh hồng hoang dâng tràn trong cơ thể ông ta. Từng mảng không gian bị ông ta đánh phá, ngay cả dòng chảy trọng lực cũng bị sức mạnh của ông ta đè sập.
“Trên độ kiếp là chưởng khống, cảnh giới này mới là cảnh giới mà người kế thừa thần cách chúng tôi phải đạt tới!”.
“Tuy Thiên Dưỡng Sinh và Tần Tử Dương cùng là người kế thừa thần cách, nhưng tiếc là thiên phú bọn họ có hạn, chỉ có thể xem là đường nối dài của thiên tài mà thôi”.
“Nói cho cùng, đây là vấn đề tư chất!”.
Cơ Xương Hạo lạnh lùng nhếch mép. Một khắc sau, ông ta di chuyển, một ảo ảnh cánh phượng lóe lên trong hư không, giống như một thanh đao vô hình chém vào không gian, không hề có kẽ hở, không hề báo trước mà chém vào ngực Diệp Thiên.
“Xoẹt!”.
Trong khoảnh khắc, ngực Diệp Thiên tóe ra tia lửa mãnh liệt. Cậu phun ra máu, cơ thể bay ra xa mấy trăm nghìn cây số mới đứng vững.
Áo trên người cậu rách nát, trên ngực hiện ra dấu vết dài thượt, dưới da mơ hồ có những đường vân máu hiển hiện.
Cơ Xương Hạo vỗ cánh bay lướt qua suýt thì đánh xuyên phòng ngự thân xác của Diệp Thiên.
“Chậc!”.
Thấy vậy, Cơ Xương Hạo có vẻ không vui.
“Không hổ danh là Vạn Cổ Hỗn Độn Thể, đúng là phiền phức!”.
“Nếu cậu không có đạo thể hoang cổ, chỉ có đạo thể trường sinh, thì đòn vừa rồi của tôi đủ chém đứt đôi người cậu từ phần ngực”.
“Dù sao Hoãng Mang Long Thần Thể của tôi cũng xếp thứ hai trong mười đạo thể trường sinh”.
Dứt lời, ông ta lại chuyển động, năm ngón khum lại, giữa các ngón tay giống như tự hóa thành một thế giới, kéo Diệp Thiên từ phía xa.
“Soạt!”.
Sức hút mạnh mẽ truyền tới từ sau lưng Diệp Thiên, kéo lùi cậu về phía Cơ Xương Hạo.
Từ ngoài nhìn vào giống như Diệp Thiên tự động bay tới nắm đấm của Cơ Xương Hạo.
Dấu vết trên ngực Diệp Thiên biến mất nhanh chóng. Cậu thấy mình sắp sửa bị kéo vào giữa nắm tay của Cơ Xương Hạo, lập tức gào lên.
“Đúng là tôi không biết về chưởng khống gì đó!”.
“Nhưng tôi nói rồi, dưới độ kiếp thần phẩm tôi vô địch, trên thần phẩm, một đổi một!”.
“Cho dù ông đã ra khỏi độ kiếp thần phẩm, tôi cũng sẽ không ngồi im đợi chết!”.
Chữ cuối cùng của cậu vang lên, tay phải đã vung ra. Giờ phút này, ngay cả phần đầu cậu cúng hóa thành màu đen trắng của sao trời, gương mặt tuấn tú thoắt ẩn thoắt hiện.
Ánh sáng trắng trên cánh tay phải của cậu lui đi, hóa thành bóng tối hư vô, sau đó đánh ra một quyền.
“Choang!”.
Trong hư không lập tức vang lên tiếng vật thể bị gõ đập, sức hút khủng khiếp dừng lại, một quyền của Diệp Thiên đâm thẳng vào nắm đấm của Cơ Xương Hạo không sai không lệch.
“Ầm!”.
Nắm đấm hai người đối chọi nhau, Cơ Xương Hạo không chuyển động, Diệp Thiên lại lảo đảo, không đứng vững.
Có thể thấy khi hai người giao đấu, Diệp Thiên vẫn ở thế yếu hơn.
“Dù cho cậu có tranh đấu thế nào cũng vô ích thôi!”.
Cơ Xương Hạo lạnh lùng nói, ánh mắt chứa đựng sự khinh thường. Sau đó ông ta vung tay, vũ trụ vang lên tiếng hổ gầm, Kim Hổ Quyền Kình lập tức đánh lùi Diệp Thiên.
“Ầm ầm!”.
Chân Diệp Thiên ma sát với hư không vũ trụ. Mỗi lần cậu bị sức mạnh đó đẩy lùi một bước, dưới chân sẽ tỏa ra một tia lửa sức mạnh màu sao trời. Tiếng gầm bén nhọn bỏ qua mọi pháp tắc vật lý, những sinh linh còn sót lại ở tinh vực này đều nghe được rõ ràng, màng nhĩ như sắp nổ tung.
Nhưng Diệp Thiên chỉ nhìn chằm chằm đầu hổ càng lúc càng đến gần ở trước mắt, ánh mắt thâm sâu.
“Nếu đã như vậy thì liều một trận đi!”.
Cậu lẩm bẩm, trong mắt toát ra thần quang, sắc sao trời bên ngoài cơ thể đậm thêm. Sau đó, cậu quát khẽ một tiếng, tay ấn vào hư không.
“Hỗn Độn Thần Vực, mượn dùng chín vạn dặm sơn hà!”.
Một chưởng của cậu không có bất cứ khí tức sức mạnh nào, nhưng vũ trụ này giống như rung lên nhè nhẹ.
Cơ Xương Hạo nheo mắt, ông ta nhìn thấy không gian trước mặt Diệp Thiên đang biến dạng nhanh chóng, cơ thể cậu cũng trở nên mơ hồ, giống như đứng cách ông ta một thứ nguyên.
Sau đó, những dòng khí sơn xuyên địa mạch mạnh mẽ tuôn ra dọc theo không gian biến dạng, trút xuống đỉnh đầu Diệp Thiên.
“Là Hỗn Độn Thần Vực sao?”.
Biểu cảm trên mặt Cơ Xương Hạo biến đổi.
“Tên nhóc này, dù đang ở bên ngoài Hỗn Độn Thần Vực mà vẫn có thể rút khí sơn xuyên địa mạch từ trong Hỗn Độn Thần Vực ra, tăng cường uy lực cho chân lực hỗn độn của mình?”.
Trong ánh nhìn ngạc nhiên của ông ta, khí tức của Diệp Thiên bắt đầu dâng cao, cảnh tượng giống hệt hai ngày trước khi Diệp Thiên đưa Thiên Dưỡng Sinh và Tần Tử Dương vào Hỗn Độn Thần Vực.
Cuối cùng, tu vi của Diệp Thiên dừng ở độ kiếp nhất phẩm.
Lần này Diệp Thiên không dừng lại ở đây. Sau khi nâng cao tu vi đến độ kiếp nhất phẩm, cậu đưa hai tay lên, hai mắt lan tỏa ánh cầu vồng vắt ngang bầu trời.
Sau đó, giữa mi mày cậu hiện ra một chữ Diệp xa xưa cổ kính.
Tộc văn của tộc họ Diệp!
Hơn nữa, lần này là tộc văn của tộc họ Diệp chân chính ở giai đoạn thứ ba.
Từ khi tu vi chính thức bước vào thánh nhân, cậu đã có thể thúc đẩy uy lực của tộc văn.
“Sức mạnh tộc văn, tam hoa tụ đỉnh, hai thứ thăng hoa!”.
Diệp Thiên đưa tay lên, chắp kiếm chỉ trời. Giờ khắc này, ba loại sức mạnh chân lực, thần niệm và thân xác bùng phát ra khí tức đáng sợ trước nay chưa từng có, giống như sắp lật nghiêng cả vũ trụ.
“Tộc văn của tộc họ Diệp?”.
Cơ Xương Hạo nheo mắt lại, vẻ mặt u ám.
“Diệp Kình Thương, không ngờ đến tận lúc này rồi vẫn bị cậu làm hỏng chuyện. Đúng là thứ phiền phức!”.
Diệp Thiên không quan tâm, chỉ trở tay, kiếm chỉ theo đó chém ra.
Bá Đồ Thập Tam Kiếm, mười ba kiếm hợp nhất!
Bá Đãng Bát Hoang!