Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chỉ có thể dùng thể xác sao?”

Nghe câu nói của thần tử Hoàng Tuyền, Diệp Thiên đanh mắt.

Anh của lúc này tu vi đã đạt tới nhất nguyên chưởng khống, nhưng sức chiến đấu thì có thể đạt tới cửu thiên chưởng khống rồi. Nếu như khởi động tam nguyên quy nhất thì ngay cả thập phương chưởng khống cũng không phải là đối thủ của anh.

Thế nhưng nếu khởi động tam nguyên quy nhất thì phải có sự tham gia của sức mạnh thần niệm và chân lực hỗn độn. Không được thiếu một trong hai.

Mà bây giờ thần tử Hoàng Tuyền lại không cho anh được sử dụng hai thứ này. Điều đó có nghĩa anh không thể nào thi triển được tam nguyên quy nhất và giống như bị mất đi một cánh tay vậy.

Với tình hình thế này sức chiến đấu của anh chỉ có thể đối kháng ngang với cửu thiên chưởng khống. Dù có khởi động Vạn Cổ Hỗn Độn Thể thì cũng chỉ miễn cưỡng đối đầu được với thập phương chưởng khống mà thôi. Cuộc so tài vạn tộc ở núi Kỳ Liên là cuộc thi hàng trăm năm mới có một lần, các vị cường giả đều tập trung ở đó, nhất là những thần tộc xếp top 10 tới 5 thậm chí đều có mặt. Trong đó có những người có tu vi siêu cấp tới mức thập phương chưởng khống nữa.

Nếu anh dồn toàn lực thì chắc tới bảy phần sẽ giành được vị trí số một, thế nhưng với tình hình thế này mà muốn giành được thì khó không khác gì bắc thang lên trời.

Lúc này, điều càng khiến anh không thể hiểu được đó là tại sao thần tử Hoàng Tuyền lại đưa ra điều kiện như vậy với anh.

Thấy vẻ im lặng của Diệp Thiên bóng hình kia cũng khẽ cười.

“Sao thế? Hỗn Độn? Đang sợ à?”

Diệp Thiên nghe thấy vậy thì cười lạnh: “Nực cười, bất cứ kẻ địch bất cứ trường hợp nào tôi đều không sợ. Chỉ có điều, nếu dùng thể xác đối đầu với quân địch thì mục đích ở đây là gì?”

Thần tử Hoàng Tuyền nói: “Mục đích sẽ sớm để cậu biết nhưng không phải là lúc này. Những gì cậu cần làm bây giờ chính là bằng mọi giá dốc toàn lực giành được vị trí thứ nhất”

Trong lúc ông ta nói thì bàn tay từ khí kia búng nhẹ, một đường sáng màu vàng kết tinh được phóng ra lơ lửng trước mặt Diệp Thiên.

“Đây là sức mạnh kết tinh của tôi, cậu nuốt nó, hàn khí hoàng tuyền trong nó sẽ đóng băng tạm thời chân lực hỗn độn và thần niệm của cậu bảy ngày. Vừa hay tới lúc đó cuộc chiến vạn tộc cũng đã kết thúc”.

Diệp Thiên nhìn sức mạnh kết tinh trước mặt. Dù anh đã sở hữu chân lực hỗn độn thăng hoa toàn diện và vạn cổ hỗn độn thể thì vẫn có thể cảm nhận được hàn khí hừng hực như bao trọn không gian phát ra từ nguồn sáng này.

Diệp Thiên không nhận lấy ngay mà ngược lại chỉ nheo mắt.

“Thứ ông đưa cho tôi thì tưởng rằng tôi sẽ dùng một cách dễ dãi như vậy sao? Ông thấy tôi có đang tin ông không?”

Thần tử Hoàng Tuyền không nhiều lời, chỉ giơ bàn tay lên, toàn bộ nhà họ Cổ cùng những bóng hình trước đó đều xuất hiện trong bàn tay của ông ta.

Ông ta cười lạnh: “Cậu cho rằng cậu có sự lựa chọn sao?”

Nhìn hàng trăm mạng người đang nằm trong tay đối phương thì với tính dứt khoát như của Diệp Thiên cũng chẳng làm gì được.

Cổ Cận Hồn có đại ân với anh, nếu như đến cả hậu nhân của ông ấy anh cũng không bảo vệ được, khiến họ bọ diệt vong thì anh còn mặt mũi nào gặp Cổ Cận Hồn nữa đây?

“Được, vậy tôi đặt cược với ông một lần vậy”.

Diệp Thiên không do dự nữa, chỉ cầm lấy sức mạnh của thần tử Hoàng Tuyền và nuốt xuống.

“Vụt”.

Sau khi nuốt xuống, lục phủ ngũ của anh như muốn nổ tung. Vô số hàn khí lan ra trong cơ thể anh.

Luồng hàn khí chạy dọc các kinh mạch, các mạch máu bắt đầu bị phong ấn và kiểm soát chân lực hỗn độn cũng như toàn bộ cơ thể của anh.

Diệp Thiên lẳng lặng thử điều động chân lực hỗn độn nhưng sức mạnh phong ấn lập tức phản ứng lại, đối kháng trong cơ thể anh, không cho anh liên kết được với chân lực hỗn độn để anh không thể sử dụng.

“Hàn khí Hoàng Tuyền mạnh quá”.

Diệp Thiên cảm thấy kinh ngạc, sức mạnh của thần tử Hoàng Tuyền anh đã đánh giá rất cao rồi mà thật không ngờ nó còn vượt ngoài sức tưởng tượng của anh nữa. Chỉ là một tia kết tinh sức mạnh của ông ta thôi mà đã có sức kiểm soát tới mức như thế này rồi. mặc dù đây là do anh chủ động nuốt vào nhưng anh cũng có thể nhận ra thần tử Hoàng Tuyền khủng khiếp tới mức nào.

Nếu như ông ta thực sự đứng đây thì thật sự Diệp Thiên khó có thể tưởng tượng được. Cho dù là sức mạnh của những người trong Thiên Thần Giới thì chưa chắc đã có thể kiểm soát được ông ta. Đúng lúc Diệp Thiên còn đang hoang mang thì luồng sức mạnh đang kiểm soát anh bỗng phát ra một âm thanh lanh lảnh, sau đó một đường sáng phóng ra từ ngực anh.

Luồng sáng xoay quanh cơ thể anh và đâm xuyên vào trán.

“Vụt”.

Đường sáng này cứ thế xông thẳng vào thần phủ của Diệp Thiên không chút trở ngại, sau đó một hình ngôi sao xuất hiện, in sâu trong không gian thần phủ của anh.

Trong nháy mắt sức mạnh thần niệm của anh cũng trầm xuống, có vài chục giây thôi mà mà tới 2/3 sức mạnh của anh dường như bị phong ấn, giống như một đại gia quên đi mất mật khẩu két sắt của mình vậy. Cảm giác này thật sự rất khó chịu.


“Cảm thấy thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK