Dù đám người Ngô Quảng Phú không phục, nhưng Xuyên Nam là địa bàn của Lâm Thiên Nam, bọn họ nhất
thời chỉ đành bị chặn ở bên ngoẳi, không thể đến gần võ đài Lư sơn. Thành viên hai bên nồng nặc mùi thuốc súng, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Diệp Thiên thấy vậy, soạn một tin nhắn gửi cho Ngô Quảng Phú. Ngô Quảng Phú đọc xong thì kêu gọi nhóm người Xuyên Bắc yên tĩnh lại, nhưng trong lòng vẫn lo lắng.
Trận đấu này có thể nói không chỉ quyết định vận mệnh của Diệp Thiên, mà còn quyết định vận mệnh của những nhân vật lớn ở Xuyên Bắc.
“Các vị!”.
Ngay lúc đó, một ông lão mặc trang phục của Đường Môn đột nhiên bay lên võ đài, đáp xuống chính giữa võ đài Lư Sơn.
“Còn một tiếng nữa mới đến giữa trưa, các vị đang ngồi đây đều là đồng liêu trong giới võ thuật tỉnh Xuyên, ông
hai của chúng tôi lo các vị chờ đợi nhàm chán nên đã bảo tôi đến thông báo cho mọi người một tiếng. Trước mười hai giờ, các đồng liêu giới võ thuật ai có hứng thú thì có thể lên võ đài so tài, giết thời gian”.
Ông lão nói xong, chắp tay chào một vòng, sau đó nhanh chóng rời khỏi võ đài.
Các võ giả xung quanh võ đài Lư Sơn nhìn nhau, trên mặt đều hừng hực ngọn lửa.
Những người ngồi đây đều là người thượng võ, võ đài Lư sơn có thể nói là nơi tuyệt vời để so tài luận võ. Hơn nữa, bao nhiêu cao thủ võ thuật ở tỉnh Xuyên đều ở đây, không ít người muốn thể hiện tài năng trên võ đài, nói không chừng đánh bại một cao thủ nổi tiếng nào đó là có thể thành danh ngay.
Nhất thời võ đài Lư Sơn sôi nổi hẳn lên, không ít người xắn tay áo muốn
thử, nhưng lại không có ai thật sự dám bước lên đầu tiên.
Cao thủ ở đây đông đúc, những võ giả tự biết tu vi mình thấp kém đương nhiên không dám đứng ra thể hiện sự kém cỏi, còn những cao thủ chân chính thì gần như đều quen biết nhau, không ai muốn lên đấu làm tổn thương hòa khí.
Bầu không khí trầm lắng hơn mười phút, đột nhiên một bóng người nhảy vọt lên mấy trượng, thoáng cái đã đến võ đài Lư Sơn.
Người lên đài là một người trung niên cao gầy, vè mặt nhợt nhạt như có bệnh, song hai mắt lại sắc bén, tựa như chim ưng săn mồi.
Ông ta vừa đặt chân lên đài thì lướt quanh một vòng, nhìn thẳng về phía một ông lão tóc đen dài ngồi ở bên phải, phía trước Diệp Thiên.
“Ông Tiền, lên võ đài so vài chiêu chứ?”.
ông lão tóc đen đứng dậy, cất tiếng cười vang.
“Có gì không thể?”.
Ông lão vừa dứt lời, bóng dáng đã chớp lóe như điện, lên thẳng võ đài, đứng đối diện với người đàn ông trung niên.
Hai người xuất hiện trên võ đài lập tức làm dấy lên tiếng hô kinh ngạc của những người xem chiến xung quanh, kể cả Ngô Vinh Quang cũng hơi co giật cơ mặt, ánh mắt chăm chú.
“Không ngờ hai người này sẽ lên võ đài so đấu!”.
Ngô Duyệt Huyên nghe vậy thì tò mò hỏi: “Ông nội, hai người họ là ai?”.
Ngô Vinh Quang vẫn nhìn chằm chằm hai người nọ, hạ thấp giọng.
“Thập Nhị Lộ Đàm Thoái,
Tiền Trọng!”.
“Thiết Tuyến Quyền, Quách Tùng Niên!”.
“Trong giới võ thuật tỉnh Xuyên, hai người này cũng là cao thủ vang danh một phương, hơn nữa còn là phái thực chiến thực thụ, thường đến môn phái của người khác so tài khiêu chiến, được gọi là kè cuồng chiến đấu”.
thời chỉ đành bị chặn ở bên ngoẳi, không thể đến gần võ đài Lư sơn. Thành viên hai bên nồng nặc mùi thuốc súng, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Diệp Thiên thấy vậy, soạn một tin nhắn gửi cho Ngô Quảng Phú. Ngô Quảng Phú đọc xong thì kêu gọi nhóm người Xuyên Bắc yên tĩnh lại, nhưng trong lòng vẫn lo lắng.
Trận đấu này có thể nói không chỉ quyết định vận mệnh của Diệp Thiên, mà còn quyết định vận mệnh của những nhân vật lớn ở Xuyên Bắc.
“Các vị!”.
Ngay lúc đó, một ông lão mặc trang phục của Đường Môn đột nhiên bay lên võ đài, đáp xuống chính giữa võ đài Lư Sơn.
“Còn một tiếng nữa mới đến giữa trưa, các vị đang ngồi đây đều là đồng liêu trong giới võ thuật tỉnh Xuyên, ông
hai của chúng tôi lo các vị chờ đợi nhàm chán nên đã bảo tôi đến thông báo cho mọi người một tiếng. Trước mười hai giờ, các đồng liêu giới võ thuật ai có hứng thú thì có thể lên võ đài so tài, giết thời gian”.
Ông lão nói xong, chắp tay chào một vòng, sau đó nhanh chóng rời khỏi võ đài.
Các võ giả xung quanh võ đài Lư Sơn nhìn nhau, trên mặt đều hừng hực ngọn lửa.
Những người ngồi đây đều là người thượng võ, võ đài Lư sơn có thể nói là nơi tuyệt vời để so tài luận võ. Hơn nữa, bao nhiêu cao thủ võ thuật ở tỉnh Xuyên đều ở đây, không ít người muốn thể hiện tài năng trên võ đài, nói không chừng đánh bại một cao thủ nổi tiếng nào đó là có thể thành danh ngay.
Nhất thời võ đài Lư Sơn sôi nổi hẳn lên, không ít người xắn tay áo muốn
thử, nhưng lại không có ai thật sự dám bước lên đầu tiên.
Cao thủ ở đây đông đúc, những võ giả tự biết tu vi mình thấp kém đương nhiên không dám đứng ra thể hiện sự kém cỏi, còn những cao thủ chân chính thì gần như đều quen biết nhau, không ai muốn lên đấu làm tổn thương hòa khí.
Bầu không khí trầm lắng hơn mười phút, đột nhiên một bóng người nhảy vọt lên mấy trượng, thoáng cái đã đến võ đài Lư Sơn.
Người lên đài là một người trung niên cao gầy, vè mặt nhợt nhạt như có bệnh, song hai mắt lại sắc bén, tựa như chim ưng săn mồi.
Ông ta vừa đặt chân lên đài thì lướt quanh một vòng, nhìn thẳng về phía một ông lão tóc đen dài ngồi ở bên phải, phía trước Diệp Thiên.
“Ông Tiền, lên võ đài so vài chiêu chứ?”.
ông lão tóc đen đứng dậy, cất tiếng cười vang.
“Có gì không thể?”.
Ông lão vừa dứt lời, bóng dáng đã chớp lóe như điện, lên thẳng võ đài, đứng đối diện với người đàn ông trung niên.
Hai người xuất hiện trên võ đài lập tức làm dấy lên tiếng hô kinh ngạc của những người xem chiến xung quanh, kể cả Ngô Vinh Quang cũng hơi co giật cơ mặt, ánh mắt chăm chú.
“Không ngờ hai người này sẽ lên võ đài so đấu!”.
Ngô Duyệt Huyên nghe vậy thì tò mò hỏi: “Ông nội, hai người họ là ai?”.
Ngô Vinh Quang vẫn nhìn chằm chằm hai người nọ, hạ thấp giọng.
“Thập Nhị Lộ Đàm Thoái,
Tiền Trọng!”.
“Thiết Tuyến Quyền, Quách Tùng Niên!”.
“Trong giới võ thuật tỉnh Xuyên, hai người này cũng là cao thủ vang danh một phương, hơn nữa còn là phái thực chiến thực thụ, thường đến môn phái của người khác so tài khiêu chiến, được gọi là kè cuồng chiến đấu”.