Diệp Thiên giơ tay lên, mạng lưới màu trắng lúc này bao trùm rồi thu nhỏ lại.
Thiên Dưỡng Sinh đã quan sát được luồng khí tức đáng sợ lập tức chấn động. Đôi cánh phía sau ông ta đập mạnh, Cửu U Ma Khí bùng lên trong vùng không gian giới hạn sau đó hóa thành một chiếc rìu màu đen khổng lồ, chém về phía mạng lưới màu trắng.
Lúc này, Thiên Dưỡng Sinh đã khởi động Cửu U Ma Khí lên tới cực hạn, định ra đòn sát phạt cuối cùng.
Cây rìu từ ma khí bổ mạnh xuống mạng lưới, ánh sáng trắng đen tiếp xúc không hề tạo ra tiếng động gì, cây rìu lập tức bị từng đường ánh sáng trắng nuốt gọn.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể”.
Thiên Dưỡng Sinh tức giận, Cửu U Ma Khí một lần nữa bùng lên, tạo thành ma khí đen như mực và tiếp tục đập vào vùng không gian thần vực hỗn độn.
“Bùm”
Đòn tấn công của Thiên Dưỡng Sinh cũng đã khiến hàng phòng ngự của thần vực hỗn độn bị rách một hốc nhỏ. Nhìn thấy cái hốc nhỏ xuất hiện, Thiên Dưỡng Sinh mừng rỡ lắm, cơ thể hóa thành làn khói định chui qua và thoát khỏi nơi đây.
Đúng lúc ông ta định làm vậy thì có một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Tinh lực của tôi đều tập trung vào ông nên người phụ nữ đó mới có thể thoát đi được. Ông tưởng rằng ông cũng có thể giống bà ta sao?”, Diệp Thiên cười chế nhạo, đôi mắt hừng hực sát khí.
“Tôi nói rồi, hôm nay ông phải bỏ mạng tại đây. Dù ông có cứng đầu tới đâu thì cũng không thoát được mạng lưới hỗn độn đâu”.
Cùng với âm thanh vang lên, khoảng trống kia lại bắt đầu được những tinh lân nhỏ vá lại, một đường sáng tiếp tục phóng ra đập vào luồng khói màu đen.
Một tiếng hự nặng nề vang lên. Luồng khói đen tiếp tục hóa thành trạng thái của Thiên Dưỡng Sinh. Một cánh tay của ông ta đã biến mất. Mạng lưỡi hỗn độn tiếp tục thu nhỏ lại. Thiên Dưỡng Sinh bị dồn trong không gian chật hẹp, mất đi khả năng đối kháng.
“Đừng, đừng”, vào lúc sống chết, ông ta vội kêu lên.
“Diệp Lăng Thiên, không, Diệp tộc trưởng xin hãy tha mạng cho tôi. Từ nay về sau tôi sẽ trung thành với cậu”.
“Cửu u ma cảnh cùng với Thiên Ma Điện của tôi đều thuộc về cậu, do cậu quản lý”.
“Đừng giết tôi”, Lục Mục Thiên Ma vào thời khắc cuối cùng đã phải cúi đầu trước Diệp Thiên.
“Ồ”, Diệp Thiên cười như không cười, đôi mắt ánh lên vẻ nhạo báng.
“Vừa rồi không phải ông nói người phụ nữ kia tham sống sợ chết sao, giờ sao lại bắt đầu cúi đầu xin tha mạng rồi”.
Không đợi Thiên Dưỡng Sinh trả lời, ánh mắt Diệp Thiên đã trỗi dậy vẻ lạnh lùng và quyết đoán.
“Đối với những người khác có khi tôi sẽ mở mạng lưới nhưng xin lỗi nhé, với ông thì không. Thực ra từ lúc ông tấn công bố tôi trước kia thì ông đúng ra phải nghĩ tới kết cục này rồi”
“Ông là người đầu tiên trong bốn người”.
Dứt lời cậu khẽ ấn tay xuống không chút do dự. Mạng lưới hỗn độn cũng tiếp tục thu nhỏ lại. Không gian vốn đã nhỏ giờ càng bị ép chặt hơn.
Cơ thể ông ta hóa thành cửu u ma khí rồi mà vẫn không có tác dụng gì, vẫn bị từng đường sáng kia ép chặt tới mức sắp phải bốc hơi. Cuối cùng, cửu u ma khí tạo thành ma nhãn, đây chính là thần hồn nguyên bản của Thiên Dưỡng Sinh.
Lục đạo ma nhãn biến thành một con mắt dựng đứng, phát ra ánh sáng ma tử màu đen cực mạnh.
Thế nhưng ánh sáng này dưới sự chèn ép của mạng lưỡi hỗn độn thì trong vòng chưa đầy vài giây đã dần tối đi và dần bị nhấn chìm trong luồng ánh sáng màu trắng.
Cho tới khi thần hồn của lục mục thiên ma hoàn toàn biến mất thì Diệp Thiên mới vung tay lên, phân tán mạng lưới hỗn độn. Tinh không trắng đen ở xung quanh hồi phục lại trạng thái rõ ràng. Cơ thể Diệp Thiên cũng hồi phục lại như màu sắc ban đầu.
Lục mục thiên ma Thiên Dưỡng Sinh đã chết. Chỉ là cuộc chiến này Diệp Thiên sử dụng thần vực hỗn độn giải quyết, không phải là không gian ở bên ngoài, nếu không thì có lẽ vô số các tu sĩ của hệ ngân hà trung đã sẽ biết hết và sẽ tạo nên một cơn chấn động.
Thượng Cổ Đan Thần nhìn thấy cảnh tượng đó thì đôi mắt ánh lên vẻ đánh giá cao. Mặc dù Diệp Thiên so với chúa công trước đây của ông ta thì còn kém hơn nhưng luc này tu vi của Diệp Thiên đã tăng lên với tốc độ của hỏa tiễn rồi. Tứ đại thần cách nếu mà đánh riêng lẻ thì đã không còn là đối thủ của Diệp Thiên nữa rồi.
“Chúa công”.
Ông ta nhìn Diệp Thiên và trầm giọng: “Xin lỗi tôi đã không ngăn Tần Tử Dương”.
“Không sao?”
“Tần Tử Dương người kiếm hợp nhất, cơ thể và thần hồn cùng kiếm hóa làm một, có thể dồn toàn lực phá không gian chạy thoát. Trạng thái thần hồn hư ảo của ông đúng là khó có thể ngăn lại được. Cộng thêm việc toàn bộ tinh lực của tôi đều tập trung và Thiên Sinh Dưỡng nên cũng không kịp đề phòng bà ta”
“Nhưng điều đó không có nghĩa là bà ta thực sự có thể thoát được”.
“Ồ”, Thượng Cổ Thần Đan để lộ vẻ ngạc nhiên. Lẽ nào Diệp Thiên đã có sự chuẩn bị sao.
Diệp Thiên khẽ mỉm cười, giơ tay lên, một luồng chân lực màu tím được tạo ra.
“Một khi bước vào hỗn độn thần vực thì mọi thứ đều nằm trong tầm tay của tôi. Dù bà ta có thể chạy thoát nhưng trước đó tôi đã lấy nguyên dương tử khí đánh dấu rồi. Với đặc tính của hỗn độn thần vực, tôi chỉ cần nhất niệm là biết được bà ta đang ở đâu. Bà ta không chạy thoát được đâu”.
Dứt lời Thái Cổ Đan Thần hóa thành một luồng khói màu xanh đi vào thần phủ của Diệp Thiên. Còn Diệp Thiên thì cũng phóng ra sức mạnh thần niệm, kết nối với hỗn độn thần vực.
“Trong hỗn độn tôi là phương vị, tôi là không gian”, tiếng hét vang lên, Diệp Thiên bước tới. Cả người cậu cùng hỗn độn thần vực cùng biến mất.
Ở một tâm hệ trong hệ ngân hà trung tâm, Tuyệt Thanh Minh đang phát ra tiếng kêu, không ngừng lao xuyên không gian về phía ngôi sao tổ của Tử Dương Thần Diện.
Trên cơ thể Tuyệt Thanh Minh hiện ra hư ảnh của Tần Tử Dương. Bà ta và thanh kiếm hợp nhất, tốc độ của Tuyệt Thanh Minh thậm chí còn nhanh hơn tốc độ ánh sáng.
Bà ta tự hỏi, về tốc độ ai có thể bằng bà ta nếu không phải mấy vị đời đầu xuất hiện trong hệ ngân hà trung tâm chứ.
Đúng lúc bà ta chỉ còn cách ngôi sao tổ của Tử Dương Thần Điện một khoảng thì không gian xung quanh bà ta tối xuống. Tất cả biến thành màu đen ảm đạm. Sau đó một bóng hình xuất hiện trước Tuyệt Thanh Minh và búng vào thanh kiếm.
Tuyệt Thanh Minh bị tấn công lại kêu lên, bật lại sau khiế cho Tần Tử Dương bị rơi khỏi kiếm. Bà ta giữ chặt lấy nó”.
“Ai? Dám chặn Tử Dương Đế tôi?”, khi bà ta nhìn rõ người chặn mình thì đã phải tái mặt.
“Là cậu sao, Diệp Lăng Thiên”
Diệp Lăng Thiên đã đuổi kịp bà ta rồi.