Máu tươi không ngừng chảy ra từ vai của Diệp Thiên. Khuôn mặt cậu cũng tái mét. Phệ Thiên Trường Sinh Thể đã bị phá vỡ như vậy sao?
Cậu nhìn vết thương sâu vào tới tận xương mà không dám tin. Phệ Thiên Trường Sinh Thể dù là lực tấn công hay phòng ngự thì đều tuyệt cả. Lúc còn sở hưu tam phẩm kin đan thì cậu có thể dựa vào Phệ Thiên Trường Sinh Thể và tam hoa tụ đỉnh để đối phó với sự tấn công của cửu phẩm nguyên anh mà không hề bị tổn thương gì.
Chân lực hỗn độn của cậu gia tăng, tu vi sau khi đạt tới thần phẩm kim đan thì Phệ Thiên Trường Sinh Thể cũng tăng theo. Cậu thấy rằng đòn tấn công của thần phẩm nguyên anh sẽ không thể làm gi được cậu vậy mà giờ đây
Chỉ một nhát kiếm thôi đã có thể phá vỡ lớp phòng ngự của Phệ Thiên Trường Sinh Thể. Vai cậu gần như bị chém đứt. Có thể thấy nhát kiếm này mạnh tới mức nào.
Vết thương đang dần hồi phục nhưng biểu cảm của Diệp Thiên thì không được thả lỏng chút nào. Khả năng hồi phục của Phệ Thiên Trường Sinh Thể thật kinh người nhưng cũng có giới hạn, không thể nào vượt quá giới hạn chịu đựng của cơ thể được.
Đối với đòn tấn công như thế này nhiều nhất cậu có thể chịu được ba, bốn lần. Sau từng đó lần khả năng hồi phục của Phệ Thiên Trường Sinh Thể sẽ bị giảm sút.
Mà kẻ địch trước mặt cậu lúc này một người là An Hà Đạo một người là Dương Diệt Sinh.
Thực lực của họ quá đỗi kinh khủng. An Hà Đạo cầm thần kiếm trong tay, khí tức của gã trở nên bất ổn, lúc mạnh lúc yếu thế nhưng gã cuồng điên hơn trước đó rất nhiều. Chân lực màu xám quẩn quanh quanh người hắn giống như một đụm khói.
Kiếm Tinh Thần trong tay gã biến thành màu đen hồng, sát khí hừng hực phát ra từ nó. Diệp Thiên nhìn thấy một khuôn mặt dữ tợn xuất hiện trên thân kiếm”.
“Kiếm linh sao?”, cậu khẽ nheo mắt. Thật không ngờ còn có cả linh thể của gã ở đây.
Binh khí có linh thể và không có linh thể hoàn toàn khác nhau giống như Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm của Diệp Thiên cũng có ý chí của cậu vậy, đó chính là linh kiếm.
Sau đó Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm bị gãy là do sức mạnh của cậu bị cạn kiệt, kiếm linh cũng biến mất. Giờ Chân Vũ Thiên Lôi Kiếm của cậu dù có uy lực mạnh hơn cả Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm nhưng vẫn là một sản phẩm cấp thấp vì chưa có kiếm linh nằm ở bên trong.
Một khi cậu tìm được kiếm linh phù hợp thì sẽ áp vào Chân Vũ Thiên Lôi Kiếm, khi đó uy lực của nó sẽ mạnh lên rất nhiều. Đây chính là tác dụng lớn nhất mà kiếm linh mang lại cho thần binh.
Kiếm tinh thần vốn là binh khí chí tôn hàng đầu trong hệ ngân hà. Giờ có thêm kiếm linh gia trì thì uy lực của nó sẽ khó có thể tưởng tượng được, vậy nên chẳng có gì là lạ khi gã có thể chém gần đứt tay của cậu.
“Diệp Thiên, thể xác của cậu đúng là manh, cú đấm vừa rồi của cậu đúng là có thể lấy mạng của tôi”.
An Hà Đạo nhìn Diệp Thiên và cười lạnh: “Chỉ đáng tiếc, vẫn còn kém một bước. Đó là vào lúc mấu chốt, tôi đã khởi động Vu Đạo Thể, giúp tôi chặn được tới tám phần của đòn tấn công. Mặc dù cậu khiến Hắc Vu Đạo Thể của tôi bị tổn hại nhưng tôi vẫn giữ được khả năng chiến đấu của mình”.
Gã vung tay lên khẽ búng lên thanh kiếm.
“Keng”
Kiếm Tinh Thần phát ra tiếng kêu, kiếm linh tạo thành một hư ảnh cực lớn,đứng ngay phía sau An Hà Đạo. An Hà Đạo nhìn Dương Diệt Sinh, ra hiệu cho ông ta.
“Chưởng giáo, Ngũ Linh Huyết Chi Pháp còn thiếu bước cuối cùng, chưởng giáo tiến hành dung luyện đi. Tôi sẽ ra tay giải quyết Diệp Thiên cho chưởng giáo”.
Dứt lời, gã khẽ cắn lưỡi, máu tươi nhỏ xuống tay, gã bôi lên thanh kiếm. Màu đen đỏ của thanh kiếm phát ra ánh sáng mạnh hơn. Hư ảnh kiếm linh càng lúc càng trở nên rõ ràng. Khí tức của An Hà Đạo cũng theo đó mà tăng lên.
“Dương Thần Xá Thân Bí Thuật sao?”, Diệp Thiên khẽ nheo mắt khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
Trong ký ức của Dương U Minh, Dương Thần Xá Thân Bí Thuật là một trong những mật pháp tối cao của thần điện Thái Dương, cần có máu khởi động và phải trả một cái giá cực lớn.
Thế nhưng một khi đã sử dụng thì tu vi sẽ tăng vọt, đạt được sức mạnh trước giờ chưa từng có. Mặc dù chỉ duy trì được mười lăm phút nhưng đối với An Hà Đạo thì cũng đủ rồi”.
Dương Thần Xá Thân Mật Thuật một khi được thi triển thì tu vi của An Hà Đạo từ thần nguyên thất biến sẽ đạt tới thần nguyên cửu biến, thăng hai cấp.
Dương Diệt Sinh liếc nhìn gã sau đó gật đầu.
“Đợi sau khi tôi thành công thì mọi sự đã định rồi”.
“Không cần phải kiêng dè điều gì cả, cứ làm đi”.
Nói xong ông ta đáp xuống đống đổ nát của thần điện Thái Dương và phất tay. Trong nháy mắt mây gió vần vũ, mặt đất bắt đầu nổ tung, khói bay mịt mù, một luồng sáng phóng ra dài hàng nghìn mét.
Đây chính là linh mạch của thần điện Thái Dương. Nó được giấu ở vị trí kín đáo và là cực phẩm. Nó mạnh hơn cả linh mạch mà Diệp Thiên từng mang về Hiên Viên Điện nữa.
Diệp Thiên chau mày. Cậu biết, Dương Diệt sinh đang hấp thụ hết linh lực trong linh mạch. Tất cả được dung luyên vào trong quả cầu ngũ sắc kia. Nếu như linh khí được dung luyện hết, cộng thêm tinh huyết nhân hoàng của Mai Nhược Lãnh thì Ngũ Linh Huyết Châu sẽ được hình thành.
Diệp Thiên tối mắt, thoắt một cái cậu đã lao về phía trước định phá nát linh mạch kia.
Thế nhưng cậu vừa hành động thì tiếng kiếu lanh lảnh đã vang khắp không gian. Kiếm linh siết hai tay giống như đang cầm kiếm và bổ về phía cậu.
An Hà Đạo cũng làm động tác tương tự kiếm linh. Gã cầm kiếm Tinh Thần chém xuống.
“Vụt”, kiếm quang dài hàng nghìn mét xé không gian chặn đường Diệp Thiên. Ánh sáng kiếm bổ thẳng xuống đầu cậu.
Lúc này đôi mắt Diệp Thiên trũng sâu, cậu không còn thời gian để tiêu hao sức lực với An Hà Đạo nữa rồi Cơ bắp của tay trái và tay phải dần nổi lên, ấn ký Băng Phượng và Hỏa Kỳ Lân đồng thời phát sáng. Hai bóng hình của thần thú cũng theo đó xuất hiện.
Diệp Thiên ôm tay trước ngực, hợp thành một cái búa, lửa và băng hàn tạo ra sức mạnh khác nhau đồng loạt dung hợp.
“Sức mạnh Lân Phượng”.
“Sương Hỏa Thiên Cương Chuy”
Diệp Thiên hét lớn, trước cơ thể cậu lửa và băng hàn dần hợp lực tạo thành một chiếc búa cực lớn, lấp láy hai màu vàng lam và giáng xuống.