Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại trưởng lão đang khí thế hùng hổ, sát ý sôi trào như biến thành con thỏ bị dọa sợ, quỳ một chân xuống, trịnh trọng bái lạy Diệp Thiên ở trên không trung.

Trong giọng nói của ông ta chứa đựng nỗi sợ khó che giấu, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thiên.

Thấy đại trưởng lão bái lạy, bốn vị trưởng lão còn lại cũng không hẹn mà cùng quỳ bái Diệp Thiên.

“Chúng tôi tội đáng muôn chết, mong thần tử tộc họ Diệp tha tội!”.

Trong nháy mắt, các tu sĩ trong câu lạc bộ đều sửng sốt, ngạc nhiên không hiểu ra sao.

Bọn họ không biết vì sao các vị hóa thần của Kiếm Tông vừa rồi còn hô đánh hô giết Diệp Thiên lại tự động thu tay, còn cung kính hành lễ với Diệp Thiên, sợ sệt giống như vãn bối gặp trưởng bối.

Ngay cả bản thân Diệp Thiên cũng sửng sốt, thái độ của bọn họ thay đổi quá lớn.

Chốc lát sau, cậu chợt hiểu ra, chắc chắn những người này đã nhận ra tộc văn của tộc họ Diệp giữa hai hàng lông mày cậu.

Đúng lúc này, Kiếm Bắc Lương từ đầu tới cuối không ra tay cũng bay vụt tới, vừa đến trước mặt Diệp Thiên đã chắp tay hành lễ.

“Hóa ra là thần tử của tộc họ Diệp, tông chủ Kiếm Tông Kiếm Bắc Lương bái kiến thần tử!”.

Vị hóa thần thần phẩm, cao thủ mạnh nhất tinh vực thứ mười này lại cúi đầu trước Diệp Thiên.

Trên mặt bọn họ không có vẻ gì bất mãn hay không cam tâm, ngược lại có vẻ rất bình thường, như lẽ đương nhiên.

Bởi vì tộc văn của tộc họ Diệp hiện ra giữa trán Diệp Thiên đã mang lại cú sốc mạnh khó mà hình dung đối với bọn họ.

Tộc họ Diệp ở vũ trụ!

Đó là một trong những tộc mạnh nhất vũ trụ, tùy tiện phái một vị thánh nhân đến cũng có thể xóa bỏ Kiếm Tông khỏi vũ trụ một cách dễ dàng.

Hơn nữa, sức chiến đấu mà Diệp Thiên biểu hiện ra đủ để chiến thắng hóa thần cửu phẩm, thậm chí ngang tài ngang sức với hóa thần thần phẩm. Nhân vật có thiên phú như vậy, chắc chắn là thiên tài trong thiên tài của tộc họ Diệp vũ trụ, được tộc họ Diệp coi trọng.

Nếu Diệp Thiên bị Kiếm Tông làm bị thương, thậm chí là trọng thương đến chết, lửa giận của tộc họ Diệp sẽ đáng sợ đến thế nào?

Ông ta nghĩ lại mà sợ, nếu khi nãy chậm một bước để kiếm trận hoàn toàn hình thành, hoặc ông ta gia nhập cuộc chiến ra tay với Diệp Thiên thì e là bây giờ đã không còn đường cứu chữa.

Mặc dù tình hình bây giờ vô cùng tuyệt diệu, nhưng chung quy cũng chưa tới mức xấu nhất, vẫn còn có đường xoay chuyển.

Trên bầu trời, Diệp Thiên đối mặt với sự quỳ bái của sáu vị hóa thần Kiếm Tông, trên mặt không có biểu cảm gì nhiều, chỉ lạnh lùng nói: “Xin tôi thứ tội?”.

“Không phải lúc trước các ông khăng khăng muốn lấy mạng tôi sao?”.

“Không tiếp tục nữa à?”.

Đại trưởng lão và những người khác nghe vậy đều toát mồ hôi lạnh, vội vàng cười nói: “Thần tử nói đùa rồi, trước mặt cậu và tộc họ Diệp to lớn, chúng tôi chỉ là con kiến cọng cỏ, sao dám đối địch với cậu?”.

“Lúc trước chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn, mong thần tử đại nhân đại lượng, tha cho chúng tôi một lần”.

“Tôi xin tạ tội với cậu”.

Dứt lời, ông ta vận kình, không hề do dự đánh vào ngực mình.

“Phụt!”.

Đại trưởng lão lập tức nôn ra máu xen lẫn nội tạng vụn nát, hơi thở nhanh chóng suy yếu, rõ ràng đã bị thương nặng.

Người đứng xem bên dưới đều cảm thấy chấn động, khó mà tin được đại trưởng lão của Kiếm Tông, hóa thần cửu phẩm, vang danh ở tinh vực thứ mười, thanh danh hiển hách lại làm mình bị thương nặng để cầu xin sự tha thứ của Diệp Thiên, đúng là khiến người ta kinh ngạc.

Diệp Thiên không ngờ đại trưởng lão lại quả quyết như vậy. Đến giờ này, cậu phát hiện mình đã đánh giá thấp sức uy hiếp của tộc họ Diệp vũ trụ đối với các tông môn hạng hai ở thế giới trung tâm Ngân Hà.

Cậu dừng một lúc sau đó mới giễu cợt nói: “Ồ? Tôi giết nhị trưởng lão của Kiếm Tông, các ông cũng không trả thù nữa sao?”.

Bọn họ nghe vậy đều cười khổ: “Ông ta dám đối đầu sinh tử với cậu là tự tìm đường chết, không trách được ai”.

“Chỉ cầu xin thần tử tha cho Kiếm Tông chúng tôi, chúng tôi sẽ rất cảm kích, ghi nhớ cả đời!”.

Tộc văn của tộc họ Diệp xuất hiện, ai dám đối đầu với Diệp Thiên.

“Thế à?”.

Diệp Thiên cười lạnh lùng, xua tay.

“Vậy thì cút đi!”.

“Từ nay về sau không được gây chuyện với tôi, lần sau không chỉ đơn giản là chết một người thôi đâu”.

“Tôi sẽ tiêu diệt toàn bộ hóa thần của Kiếm Tông các người!”.

Nghe lời nói ẩn chứa sát ý của Diệp Thiên, đám người Kiếm Bắc Lương đều run sợ, nhưng không ai dám biểu hiện ra chút bất mãn nào, vội vàng gật đầu đáp ứng.

Sau đó, sáu vị hóa thần xé không gian, đồng loạt biến mất, không dám nán lại thêm nữa.

Trên không trung chỉ còn lại một mình Diệp Thiên, cậu quay đầu nhìn câu lạc bộ tan nát ở bên dưới, chậm rãi đáp xuống, đi một đường đến trước mặt Long Huyền Tử.

“Bây giờ tôi có thể vào đội được không?”.

Nghe giọng nói lạnh nhạt của Diệp Thiên, Long Huyền Tử không dám không đồng ý, vội vàng cúi đầu mỉm cười: “Thần tử nói đùa rồi, từ nay trở đi Long Huyền Tử tôi sẽ nghe theo sự sai khiến của cậu, lần này tiểu đội đoạt bảo sẽ do cậu dẫn đầu”.

Ông ta đưa tay chỉ về phía một sân nhà lớn ở phía sau, nói với vẻ mặt nịnh nọt: “Đây là biệt viện tư nhân do tôi xây, dù hơi thô nhưng cũng xem như chỗ ở hào hoa cao cấp nhất ở Hàm Thành. Mong thần tử không chê mà ở lại đây, cũng tiện cho tôi tiếp đãi”.

Diệp Thiên không từ chối, gật đầu đáp: “Tiếp đãi thì không cần, sắp xếp phòng cho tôi, tôi muốn nghỉ ngơi”.

Long Huyền Tử lập tức đáp ứng, đích thân dẫn Diệp Thiên đến biệt viện, sắp xếp cho cậu vào ở một căn phòng cảnh biển rộng rãi nhất.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, ông ta không ở lại thêm, cung kính lui ra khỏi phòng của Diệp Thiên. Ở đại sảnh bên ngoài, Long Tuyết Viên đã đợi ở đó từ lâu.

“Bố!”, cô ta vô cùng nghi hoặc, không kìm được hỏi Long Huyền Tử: “Rốt cuộc anh ta là ai, không những có sức chiến đấu đáng kinh ngạc mà còn có thể dọa cho trưởng lão và tông chủ của Kiếm Tông sợ đến như vậy?”.

Long Huyền Tử đưa tay ra hiệu cho Long Tuyết Viên im lặng, sau đó dùng chân lực truyền âm: “Chẳng lẽ con quên chữ xuất hiện ở giữa trán cậu ta khi cậu ta giao đấu với Kiếm Tông hôm nay rồi sao?”.

Long Tuyết Viên nhớ lại: “Con nhớ đó là chữ Diệp?”.

Long Huyền Tử gật đầu, nhẹ giọng nói: “Không sai, chính là chữ Diệp, mà chữ đó chỉ hiện ra khi người của tộc họ Diệp vận chuyển sức mạnh tộc văn”.

“Hiển nhiên, cậu ta là người của tộc họ Diệp, cho nên mấy người của Kiếm Tông mới sợ như vậy”.

“Tộc họ Diệp?”, Long Tuyết Viên nhất thời chưa phản ứng lại, vẫn nghi hoặc: “Tộc họ Diệp nào?”.

Ánh mắt của Long Huyền Tử trở nên sâu xa, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi cùng cực.

“Khắp vũ trụ này có bao nhiêu tộc họ Diệp?”.

Nghe được lời đó, cuối cùng Long Tuyết Viên cũng nhớ ra chủng tộc đáng sợ đứng trên đỉnh cao vũ trụ, lập tức trở nên nghiêm túc.

“Là tộc họ Diệp ở Tinh Hà?”.

Cô ta sửng sốt, trong mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên, sau đó là vẻ say mê, vô cùng nóng bỏng.

Đó là một trong lục đại tiên tộc ở vũ trụ!

Một lúc sau, cô ta nhìn về phía phòng của Diệp Thiên, dường như đã đưa ra quyết định gì đó, ánh mắt biến thành vẻ kiên định.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK