Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trường Sinh Hỏa Đằng?”.

Ánh mắt Diệp Thiên chợt động, nhìn chằm chằm vào bốn chữ này.

Cậu không có hứng thú với những thứ khác trong danh sách thiên tài địa bảo này, nhưng Trường Sinh Hỏa Đằng lại khiến cậu phải lưu ý.

Bởi vì đây chính là thiên tài địa bảo Hư Nhược Vô từng nhắc đến, có thể hồi phục bản nguyên thân xác của cậu.

Do cậu dẫn bạo tinh thể Trái Đất, chịu xung kích khổng lồ của sức mạnh tinh thể, khiến thân xác, thần niệm, chân lực đều bị tổn thương rất lớn. Bây giờ cậu hoàn toàn phải dựa vào chân lực hư vô của Hư Nhược Vô cùng với chân lực hỗn độn trong người cậu để chống đỡ.

Cậu có thể yên tâm trong vòng hai năm, nhưng sau hai năm, nếu cậu không bù đắp lại sức mạnh bản nguyên đã bị tổn thất, thì cơ thể sẽ suy sụp hoàn toàn.

Ngoài con đường đột phá lên hóa thần, thì chỉ còn cách thu thập đủ ba loại thiên tài dị quả là quả Hồn Anh, Trường Sinh Hỏa Đằng và Vạn Linh Chi.

Khi rời khỏi Hiên Viên Điện, cậu đã cầm theo một quả Hồn Anh, cất trong hộp ngọc, để trong nhẫn không gian. Cũng có nghĩa là, muốn hồi phục ba loại sức mạnh bản nguyên, thì cậu phải tìm được Trường Sinh Hỏa Đằng và Vạn Linh Chi nữa.

Chỉ có điều hai thứ này chưa bao giờ nghe thấy ở dải Ngân Hà, chứ đừng nói tới nhìn thấy. Không ngờ cậu vừa đến thế giới trung tâm Ngân Hà đã gặp được.

Tuy không biết Trường Sinh Hỏa Đằng được nói ở đây có đúng là thứ Hư Nhược Vô nhắc đến hay không, nhưng vẫn đáng để cậu thử.

"Lập đội sao?".

Cậu ngẩng đầu lên nhìn cáo thị kia, trầm tư suy nghĩ.

Một lát sau, cậu mới cất bước đi về phía câu lạc bộ tư nhân.

Đến trước cửa câu lạc bộ liền thấy bốn thủ vệ đang đứng đó, tu vi của bốn người này rất gần với tiên thiên, nếu dùng đẳng cấp sức mạnh của Trái Đất để suy đoán thì coi như đã đạt tới cảnh giới sử thi.

Ở Trái Đất thì đây đã được coi là sự tồn tại chúa tể, nhưng ở đây chỉ có thể làm người canh cửa. Hơn nữa đây chỉ là khu vực bên ngoài của thế giới trung tâm Ngân Hà, không cần nghĩ cũng biết khu vực phồn hoa trung tâm sẽ còn lớn mạnh khủng khiếp đến đâu.

Diệp Thiên không hề áp chế khí tức của mình, tu vi nguyên anh tứ phẩm được triển lộ rõ ràng, bốn thủ vệ cảm nhận được cảm giác chèn ép do Diệp Thiên mang lại thì đều khựng lại, vẻ mặt cũng trở nên cung kính hơn.

"Chào đại nhân", một người trong số đó cúi người hành lễ.

"Xin hỏi anh đến để tham gia lập đội sao?".

Hội giao lưu giới tu tiên ngày hôm nay do chính chủ nhân của câu lạc bộ tư nhân này phát động, hiện giờ, hầu hết các vị khách bên trong đều là những tu sĩ cường giả có ý định lập đội đến núi Vân Vụ.

Diệp Thiên đến đúng lúc này, bọn họ đương nhiên cũng coi cậu là một trong những người như vậy.

"Tôi quả thực đến vì việc này".

Diệp Thiên bình thản đáp.

Thủ vệ canh cửa nghe thấy thế, lập tức dịch sang bên cạnh, xếp thành hai hàng, cười nói với Diệp Thiên: "Mời đại nhân vào trong".

"Vào trong sẽ có người hầu nữ chuyên môn dẫn anh vào hội trường".

Diệp Thiên gật đầu, cất bước đi vào câu lạc bộ, mới đi được 10m đã có một người hầu nữ mặc váy ngắn đi tới đón tiếp, mỉm cười duyên dáng.

"Mời đại nhân đi theo tôi!".

Trong sảnh, ngoài người hầu nữ này thì còn không dưới 20 người hầu nữ khác, đều là những cô gái trẻ trung xinh đẹp, nhan sắc khí chất được lựa chọn kĩ càng.

Diệp Thiên mặt không biến sắc, đi theo người hầu nữ, hai người đi qua một hành lang dài bằng thủy tinh, cuối cùng đến một phòng khách rộng lớn.

Nơi này lấp lánh ánh vàng, xung quanh có rất nhiều đá quý, khoáng thạch quý hiếm điểm xuyết trên vách tường, lóng la lóng lánh, thu hút ánh nhìn.

Trong phòng khách đã có hai mười mấy người, có già có trẻ, tuổi tác khác biệt, nhưng tất cả đều là những người tu tiên có tu vi mạnh mẽ, người yếu nhất là một thanh niên ba mươi mấy tuổi, nhưng cũng là nguyên anh tam phẩm.

Còn mạnh nhất là một người trung niên mặc Hoa phục ngồi ở ghế chủ vị, hóa thần tứ phẩm!

Ánh mắt Diệp Thiên lướt qua người trung niên, lập tức khựng lại. Ông ta có chân lực hùng hậu, khí tức uyên thâm, còn mơ hồ tỏa ra một luồng sức mạnh thần niệm như có như không.

Cậu có thể chắc chắn trong số hai luồng sức mạnh thần niệm âm thầm giao đấu với cậu khi nãy, có một luồng thuộc về người trung niên này.

Ngoài người trung niên này, Diệp Thiên còn để ý tới một nam một nữ ngồi bên cạnh ông ta, nam thì cao to đẹp trai, nữ thì khí chất như tiên, mờ ảo xuất thần, dung mạo không kém gì mấy người Hoa Lộng Ảnh, Mai Nhược Lãnh.

Trong đám người ở đây, hai người này có tuổi tác khá nhỏ, nhưng tu vi thì chỉ kém mỗi người trung niên mặc Hoa phục.

Tu vi của chàng trai đã đạt tới nguyên anh bát phẩm, còn cô gái yếu hơn một chút, nhưng cũng là nguyên anh thất phẩm.

Phải biết rằng, ngay cả Mai Nhược Lãnh đứng đầu bảng xếp hạng thiên kiêu dải Ngân Hà dốc hết tu vi cũng chỉ là kim đan lục phẩm. Hai người này thoạt nhìn tầm tuổi như Mai Nhược Lãnh mà mạnh hơn hẳn một cảnh giới lớn.

"Quả không hổ là thế giới trung tâm Ngân Hà, cho dù là thiên tài ở vòng ngoài cùng thì cũng hơn xa dải Ngân Hà và thiên hà Xích Minh".

Diệp Thiên thầm gật đầu, bình thản ngồi vào ghế cuối.

Các tu sĩ cường giả đang có mặt nói chuyện với nhau rất xôm, hiển nhiên đã có quen biết từ trước. Sự xuất hiện của Diệp Thiên lập tức thu hút sự chú ý của những người này.

Không ít người ngoảnh sang nhìn, sau khi nhận ra tu vi của Diệp Thiên thì bọn họ mới hiểu ra, coi cậu là một tu sĩ cũng đến để lập đội, không chú ý nhiều đến cậu nữa mà tiếp tục chủ đề của mình.

Diệp Thiên yên lặng ngồi một chỗ, tiện tay rót một chén trà tiên. Bây giờ, nếu tung hết các con át chủ bài ra, không tính tinh túy nguyên thần của Duẫn Tu Tuyệt, thì dưới thánh nhân cậu đã không có đối thủ, sao những người này có thể lọt vào mắt xanh của cậu chứ?

Nếu không phải mới đến thế giới trung tâm Ngân Hà, còn lạ nước lạ cái, cần có người dẫn đường, hơn nữa nóng lòng muốn tìm hiểu về các thế lực ở thế giới trung tâm Ngân Hà, thì cậu đã đến thẳng núi Vân Vụ rồi, cần quái gì phải lập đội với những người này chứ?

Nhưng đúng lúc cậu cúi xuống uống trà, thì phía trước vang lên tiếng giày cao gót, một bóng dáng cao gầy yểu điệu đã đứng trước mặt cậu.

"Xin chào!".

Diệp Thiên ngẩng đầu lên, người đến chính là cô gái xinh đẹp nguyên anh thất phẩm kia.

Ánh mắt cô ta dịu dàng, không hề có sự cao ngạo lạnh lùng xa cách như các thiên chi kiều nữ, mà còn mỉm cười thân thiện với Diệp Thiên.

"Anh cũng đến lập đội để tới núi Vân Vụ hả?".

"Đúng vậy", đôi mắt Diệp Thiên trong veo, gật đầu với cô ta.

Cô gái nghe thấy thế, lập tức chìa tay ra với cậu.

“Cáo thị lập đội đến núi Vân Vụ lần này là do bố tôi khởi xướng, nếu vậy thì chúng ta chính là người cùng đội rồi".

"Làm quen đi, tôi là lthần niệm".

Thái độ của cô gái khiến Diệp Thiên có chút ngạc nhiên, trong mắt cậu, những thiên tài có thiên phú xuất chúng đều là hạng kiêu căng ngạo mạn, kiểu bình dị dễ gần như cô gái này đúng là hiếm có.

Cậu không ngại ngùng mà giơ tay ra bắt nhẹ một cái, chỉ chạm vào liền buông ra ngay.

"Tôi là Diệp Thiên".

Nhìn thấy phản ứng của Diệp Thiên, ánh mắt cô gái bỗng lóe lên tia sáng khác thường, vẻ mặt trở nên cảnh giác, giọng nói cũng trầm xuống.

"Diệp Thiên?".

"Anh không phải là người của sao Khâu Dương chúng tôi?".

"Nói đi, anh có phải gian tế do sao Bách Dương phái tới không?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK