Lúc này Diệp Thiên đang đứng sau lưng Lạc Tông Diễm cách mấy trăm mét, hoàn toàn không lên tiếng. Trong lòng thậm chí đã dâng lên chút thương hại cho thủy tổ tộc họ Duẫn kia.
Lạc Tông Diễm giở chiêu này đúng là còn ma quỷ hơn cả ma quỷ. Năm xưa bốn vị đứng đầu vũ trụ vây giết Diệp Kình Thương, dẫn đến thần hồn của Lạc Tông Diễm cũng bị cuốn vào đó, sống không bằng chết.
Duẫn Tu Tuyệt vốn canh cánh chuyện này trong lòng, bây giờ Lạc Tông Diễm bảo Duẫn Tu Tuyệt ra tay với bà, còn nói “đích thân tiễn bà ấy lên đường”, chẳng khác nào sát thương chí mạng từ sâu trong linh hồn.
Thời khắc này, cậu lại lần nữa được lãnh giáo Diễm Linh Tiên Tử đã sống mấy trăm nghìn năm này đáng sợ đến mức nào. Không chỉ là thực lực và vẻ bề ngoài, mà tính cách và trí tuệ của bà ấy cũng khó mà tưởng tượng. Chẳng trách Diệp Kình Thương, Duẫn Tu Tuyệt những nhân vật đứng đầu vũ trụ này lại dây dưa với bà ấy không thôi.
Quả nhiên, khi Lạc Tông Diễm nói ra lời đó, Duẫn Tu Tuyệt lập tức biến sắc, ánh mắt gần như đã mất đi tiêu điểm và thần quang.
“Tiểu Diễm!”, ông ta ngây ngốc nhìn Lạc Tông Diễm, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Cả đời này cho dù bà muốn giết tôi, hại tôi, sao tôi có thể ra tay với bà được chứ?”.
Lạc Tông Diễm vẫn không bị lay động, chỉ cười lạnh lùng: “Thế sao? Vừa rồi không phải ông định trấn áp thằng nhóc này sao? Ông ra tay với cậu ta thì chính là kẻ địch của tôi!”.
“Đừng giả vờ giả vịt nữa, thủy thổ tộc họ Duẫn, cứ dùng thủ đoạn của ông đánh tan thần hồn còn sót lại của tôi đi!”.
Dứt lời, thần hồn của bà ấy lập tức tỏa ra ánh sáng đen sẫm, sức mạnh thần niệm đáng sợ lan ra.
Khác với sóng không gian tạo thành từ sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên, một khi bà ấy thi triển sức mạnh thần niệm thì giống như cả đất trời cũng sẽ hóa thành hư vô, vạn vật diệt vong, ngay cả thời gian cũng ngưng đọng.
Lúc này, dù là Diệp Thiên cũng cảm thấy mình hoàn toàn bị giam cầm, không thể động đậy. Hơn nữa, thế giới trước mắt cậu trở nên cực kỳ chậm chạp, giống như mọi thứ đang ở chế độ quay chậm.
Đúng vào lúc này, trên không trung hiện ra một bàn tay ngưng tụ từ sức mạnh thần niệm. Năm ngón tay mảnh khảnh, hiện rõ đường cong dịu dàng tinh tế, rõ ràng là tay của phụ nữ.
Bàn tay đó rộng một trăm nghìn mét, kéo dài giữa trời không, che khuất mặt trời, giống như Ngũ Chỉ Sơn của Phật Tổ Như Lai đánh về phía Duẫn Tu Tuyệt.
Bàn tay lướt qua, đất trời đều hóa thành một mảnh hư vô hỗn độn, hiện ra ngôi sao vũ trụ. Đòn tấn công này đã phá thủng lớp khí quyển bên ngoài sao Tử Khúc.
Duẫn Tu Tuyệt đối mặt với một đòn khủng khiếp không gì sánh kịp, con ngươi khẽ dao động, cuối cùng vẫn không ra tay, đứng yên tại chỗ, dùng phân thân nguyên thần cứng rắn đón đỡ.
“Ầm!”.
Đòn tấn công đánh vào phân thân nguyên thần của ông ta. Phải biết rằng sức mạnh thần niệm có tác động rất lớn đến thần hồn, nguyên thân. Đòn đánh của Lạc Tông Diễm hoàn toàn được ngưng tụ từ sức mạnh thần hồn, sức phá hoại của nó ảnh hưởng lên phân thân nguyên thần khủng khiếp thế nào không cần nói cũng biết.
Duẫn Tu Tuyệt bị tấn công trực diện, nhưng bóng hình ông ta chỉ hơi biến dạng, sau đó khôi phục bình thường. Chân ông ta thậm chí còn không lùi lại nửa bước.
Trái lại, sau khi bàn tay thần niệm của Lạc Tông Diễm tiếp xúc với phân thân nguyên thần của ông ta lập tức nổ tung thành những đốm đen đầy trời, bay ngược về sau, lại được Lạc Tông Diễm nắm trong tay.
“Ồ?”, Lạc Tông Diễm nhìn thấy đòn đánh của mình không thể lay động được Duẫn Tu Tuyệt, ánh mắt trở nên nghiêm nghị.
Một lúc sau, bà ta như ý thức được điều gì, nghiêm túc hỏi: “Lẽ nào ông đã bước vào cảnh giới đó rồi sao?”.
Nên biết sức mạnh thần niệm của bà ta chỉ còn cách cảnh giới tề vũ nửa bước. Duẫn Tu Tuyệt lại có thể dùng phân thân nguyên thần đỡ được một đòn chứa tám phần sức mạnh thần niệm của bà ta mà không tổn hại gì, đúng là đáng sợ.
Biểu cảm trên mặt Duẫn Tu Duyệt biến đổi liên tục, đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
“Cảnh giới đó vô cùng hư vô ảo diệu, trong lịch sử vũ trụ cũng chỉ có vài người ít ỏi đạt được, muốn bước vào cảnh giới đó đâu dễ như vậy”.
“Tôi khổ tu mấy trăm năm nghìn năm vẫn bị chặn bên ngoài cánh cửa đó, mãi không bước được bước quan trọng ấy!”.
“Nếu năm xưa Diệp Kình Thương không chết, có lẽ ông ấy sẽ là người có hi vọng nhất!”.
Lạc Tông Diễm nghiêm túc hơn: “Không ngờ mấy trăm nghìn năm trôi qua, tu vi của ông lại tiến bộ đến vậy!”.
“Cũng tốt, với năng lực của ông bây giờ, muốn giết tôi chỉ cần một cái nhấc tay thôi đúng không?”.
“Nếu vậy còn không ra tay?”.
Duẫn Tu Tuyệt chắp tay đứng đó, trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười cay đắng.
“Tiểu Diễm, bà vẫn như xưa, biết rõ tôi không đấu lại bà mà vẫn cố tình nói khích tôi!”.
“Không phải bà chỉ muốn tôi tha cho thằng nhóc đó thôi sao? Với mối quan hệ giữa chúng ta, bà cứ nói thẳng là được rồi, cần gì phải phí nhiều tâm tư như vậy?”.
Lạc Tông Diễm không cho là vậy, khẽ hừ một tiếng: “Nói thẳng với ông thì có khác nào tôi đang cầu xin ông, đừng hòng tôi làm!”.
Nghe giọng điệu giống hệt ngày xưa ấy, trong mắt Duẫn Tu Tuyệt toát ra thần thái khác biệt, không khỏi ngửa đầu cười lớn, làm cửu thiên thập địa đều chấn động rung chuyển.
Một lúc sau, ông ta mới dừng cười, nhìn Diệp Thiên với ánh mắt đầy hứng thú.
“Nhóc con, tôi không phải người thích cậy già hiếp trẻ, nhưng mỗi một người con cháu trong tộc họ Duẫn đều là hậu nhân mang dòng máu của tôi, tôi không cho phép người khác được tùy ý giết hại. Vì vậy lúc trước tôi mới ra tay với cậu, hi vọng cậu hiểu cho”.
Ông ta nói xong, chỉ về phía Duẫn Trung Lương đang mờ mịt không hiểu ra sao.
“Đây là tội đồ của tộc họ Duẫn. Mặc dù xưa nay tôi ít khi nhúng tay vào việc xử phạt trong tộc, nhưng nó vẫn có chút địa vị trong tộc, từng được nguyên thần của tôi rửa tội chúc phúc!”.
“Cậu và Tiểu Diễm có quan hệ thân thiết, chuyện hôm nay tôi chỉ nói thêm một điều!”.
“Nếu tên tội đồ này có thù sâu biển hận gì với cậu, hôm nay nó thất bại trong tay cậu, mạng của nó đương nhiên sẽ do cậu định đoạt”.
“Nếu tên tội đồ này trước đây không thù không oán với cậu thì tôi mong cậu để tôi dẫn thần hồn của nó đi. Xem như Duẫn Tu Tuyệt tôi nợ cậu một ân tình, sau này chắc chắn sẽ báo đáp!”.
“Ý cậu thế nào?”.
Những tu sĩ dải Ngân Hà đang quỳ rạp dưới đất nhưng vẫn gian nan ngẩng đầu nhìn lên. Khi bọn họ thấy Duẫn Tu Tuyệt ôn hòa nói chuyện với Diệp Thiên thì đều kinh ngạc.
Mặc dù không biết tu vi của người này đã đạt tới cảnh giới nào, nhưng riêng chuyện một phân thân nguyên thần đã trấn áp cho tất cả mọi người ở đây không ngóc đầu lên được, rõ ràng tu vi ông ta hơn xa hóa thần.
Một người như vậy lại nói chuyện khách khí với Diệp Thiên, dải Ngân Hà này còn ai có thể cạnh tranh qua được cậu?
Vô số ánh mắt hội tụ về phía Diệp Thiên, lúc này cậu cũng dứt khoát gật đầu.
“Không thành vấn đề!”.
“Hắn đã thua trong tay tôi, ông dẫn hắn đi đi!”.
Diệp Thiên ôn hòa nói: “Còn chuyện nợ tôi ân tình thì không nhất thiết”.
“Tôi không giết hắn, ông không ra tay với tôi, chuyện này coi như huề”.
“Nhưng sau này nếu hắn còn tái phạm rơi vào tay tôi, cho dù ông có ra mặt, tôi cũng sẽ không tha cho hắn!”.
Những lời của Diệp Thiên tràn đầy khí phách, không kiêu không nịnh, giống như trước mặt cậu không phải cao thủ đứng đầu vũ trụ mà chỉ là một kẻ địch bình thường.
Lạc Tông Diễm không khỏi quay đầu nhìn cậu, trong mắt lóe lên những đốm sáng.
“Cậu ta đúng là càng ngày càng giống lão già Diệp Kình Thương!”.