Chương 2462
Nhắc đến điều này, ánh mắt của La Thanh Chỉ khẽ khựng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Thiên, mang theo vẻ dị thường: “ở Mai Thành rộng lớn này, ngoại trừ nhà họ La và một số ít người nhà họ Lăng, cũng chỉ các trưởng lão ở học viện Khiên Kham dám gọi thẳng tên của Lăng Phong!”
“Lá gan của anh đúng là không nhỏ!”
Diệp Thiên nghe xong cũng không có quá nhiều thay đổi về biểu cảm, ngược lại còn nhún vai như không hề hấn gì: “Tôi là người ở của nhà họ La chứ có phải người ở của nhà họ Lăng đâu. Anh ta cũng trạc tuổi tôi, gọi anh ta một tiếng Lăng Phong, có gì mà không được?”
“Vả lại, thành Nam thành Bắc cách nhau cả mười vạn tám nghìn dặm, anh ta cũng đâu nghe thấy!”
“Phụt!”
La Thanh Chỉ nhìn thấy dáng điệu này của Diệp Thiên mà không nén được tiếng cười, chốc lát sau, cô ấy mới nhận ra mình đã thất thố, vội vàng thu lại biểu cảm.
“Có chuyện này có lẽ anh không biết, Lăng Phong là chồng chưa cưới của tôi!”, cô ấy nghiêm nghị hơn một chút.
“Hôn ước này không phải là điều tôi mong muốn, nhưng là thứ mà cha tôi và gia chủ nhà họ Lăng đã định từ năm năm trước, tôi không thể sửa đổi được!”
“ồ?”, Diệp Thiên nghe xong mà ra vẻ lạ lẫm: “Tôi nghe anh La Túc nói, Lăng Phong là người xếp hạng nhất trong bảng sức mạnh của học viện Khiên Kham, lại là đích tử duy nhất của nhà họ Lăng ở Mai Thành, thân phận tôn quý hiển hách, lại còn được Vân Thiên Điện của sáu tông Huyền Môn lựa chọn, sắp trở thành đệ tử nơi đó rồi!”
“Có thế nói Lăng Phong là lựa chọn xuất sắc cho vị trí chàng rể, tại sao cô hai không hài lòng với hôn ước này?”
“Không có lý do!”, La Thanh Chỉ hai mắt sáng ngời: “Bởi vì tôi sẽ không để bất kỳ ai sắp xếp cuộc đời mình; cuộc đời của tôi, tôi muốn tự làm chủ!”
Cô quay về phía Diệp Thiên, giọng nói kiên định: “Tôi sẽ không nói câu này với người khác, bới vì họ nghe xong sẽ mỉm cười cho qua, cảm thấy tôi đang đùa giỡn, nhưng tôi hi vọng anh có thể
trớ thành người làm chứng!”
“Tôi, La Thanh Chỉ, sớm muộn sẽ có một ngày tôi có được một chỗ đứng trong Huyền Môn, tôi sẽ đích thân biến hôn ước này thành một trang giấy bỏ đi!”
Nhìn thấy quyết tâm kiên định từ sâu trong ánh mắt của La Thanh Chỉ, Diệp Thiên trầm ngâm trong thoáng chốc rồi mỉm cười gật đầu.
“Cô hai, tôi tin rằng cô nhất định sẽ làm được!”
La Thanh Chỉ quay đầu, đôi mắt đẹp hấp háy, cô ấy không ngờ rằng người để cô ấy tâm sự được nỗi lòng, cho cô ấy sự khẳng định lại không phải cha mình, không phải bạn bè cùng học ở học viện Khiên Kham, cũng không phải những người quen khác ở nhà họ La, mà lại là một người ngoài mới quen chưa đầy hai ngày.
Cô ấy đang định nói gì đó, đúng lúc này, một luồng sáng màu tím xẹt ngang qua bầu trời, giống như bóng câu qua cửa sổ, sau đó từ trên bầu trời rơi xuống, hướng về phía đình viện mà hai người đang ngồi.
“Hửm?”
Ánh mắt của La Thanh Chỉ thoáng thay đổi, vội vàng đứng dậy, Diệp Thiên chỉ đảo mắt một cái, nhưng vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Ánh sáng tím hạ xuống, cuối cùng rơi vào lối ra của đình viện, biến thành một bóng dáng mảnh mai yêu kiều, hóa ra là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.