Hơn nữa, quang ấn linh hồn của mỗi người đều cực kỳ đặc biệt. Nó có thể bị người khác sở hữu, nhưng lại không thể bị người ta hấp thụ. Giống như việc Diệp Thiên cất giấu quang ấn linh hồn của Diệp Kình Thiên ở trong thần phủ, nhưng nó và linh hồn của anh vẫn là hai cá thể riêng biệt.
Nhưng bây giờ quang ấn linh hồn của Diệp Kình Thương lại vô cùng tự nhiên dung hợp với thần tử Hoàng Tuyền, không hề có một chút bài xích, không có bất kỳ sự khác thường nào, giống như đó là điều tự nhiên.
Chuyện như vậy chỉ có một cách giải thích, đó là bọn họ vốn là một thể, không phân biệt nhau!
Giờ phút này, cho dù Diệp Thiên không muốn tin nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật ở trước mắt!
Diệp Kình Thương và thần tử Hoàng Tuyền là cùng một linh hồn, cùng một nguồn gốc!
Nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Diệp Thiên, ý cười trong mắt thần tử Hoàng Tuyền càng đậm.
“Sao, nhìn thấy trưởng lão mà bản thân trước giờ vô cùng kính trọng lại cùng một nguồn gốc với kẻ địch của mình thì cảm thấy không thể chấp nhận được sao?”
Diệp Thiên cố đè xuống sự đau đớn ở trong lòng, sự lạnh lùng ở trong mắt anh như sắp đóng băng cả thế giới này vậy.
“Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi muốn biết tất cả!”
Nụ cười trên mặt thần tử Hoàng Tuyền chợt tắt, ánh mắt đột nhiên trở lên vô cùng sâu xa.
“Yên tâm, tôi sẽ làm theo mong muốn của cậu!”
“Bây giờ, tôi sẽ kể cho cậu nghe một câu chuyện trước!”
“Một câu chuyện liên quan tới nguồn gốc của thần linh!”
"Nguồn gốc thần linh?"
Ánh mắt Diệp Thiên hơi chăm chú, anh cố gắng trấn tĩnh tâm trạng đang bất an của mình, ngồi xếp bằng đối diện thần tử Hoàng Tuyền.
Thần tử Hoàng Tuyền nhìn thấy Diệp Thiên điều chỉnh và hồi phục nhanh như vậy, trong mắt ông ta lộ ra vẻ kinh ngạc, dù sao bất cứ ai đứng ở góc độ của Diệp Thiên đều sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, thậm chí có thể tàn phế, không gượng dậy nổi. Tuy nhiên, tinh thần kiên cường của Diệp Thiên đã nhanh chóng hóa giải những yếu tố bất lợi này. Ngay cả ông ta cũng không khỏi nhìn anh với ánh mắt xem trọng.
Khoảnh khắc tiếp theo, hai mắt ông ta nhắm nghiền, thờ ơ nói: "Diệp Lăng Thiên, cậu nghĩ thần linh là như thế nào? Thần linh đến từ đâu?"
Ánh mắt Diệp Thiên khẽ run lên, anh trầm giọng nói: "Người có thể làm được việc mà người bình thường không thể gọi là thần. Thần vốn là con người, làm được những việc vượt quá khả năng của con người, nên được phong là thần."
Khóe miệng thần tử Hoàng Tuyền hiện lên một nụ cười, gật đầu: "Nói hay lắm. Dựa vào sự thấu hiểu của cậu, tôi biết cậu có trái tim của một cường giả đỉnh cấp, sẽ luôn bất chấp trời cao và đi ngược lại số phận!"
Lúc này, ông ta chuyển chủ đề.
"Thật không may, thế giới này thường tàn khốc hơn chúng ta có thể tưởng tượng. Nếu tôi nói với cậu rằng các vị thần linh đã tồn tại ngay từ đầu, vào khởi nguyên của thế giới thì sao? Cậu có tin không?"
Diệp Thiên nghe vậy, dời ánh mắt: "Tồn tại từ khởi nguyên của thế giới? Điều đó có nghĩa là gì?"
Ánh mắt thần tử Hoàng Tuyền thâm thúy, tựa như muốn nhìn thấu hư không, sau đó chậm rãi lên tiếng: "Có nghĩa là cho dù là cậu, tôi hay toàn bộ Thiên Thần Giới cũng như vũ trụ cấp thấp, ngay từ đầu đều đã bị thần linh thống trị!"
"Dưới sự cai trị của các vị thần linh, chúng ta chỉ là những sinh vật bình thường, chỉ là những con tốt trong tay các vị thần linh, chỉ là những con kiến. Muốn chúng ta sống thì sống, muốn chúng ta chết thì chúng ta phải chết."
"Mọi thứ chúng ta nhìn thấy trước mắt đều do vị thần đó tạo ra. Sức mạnh mà chúng ta có cũng là do ông ấy ban cho. Mọi hành động, mọi diễn biến của chúng ta đều do ông ấy hứng thú mà cho phép nó diễn ra. Đối với ông ấy, chúng ta chỉ là một trò chơi mà ông ấy có thể bắt đầu hoặc kết thúc bất cứ lúc nào."
"Cậu có hiểu không?"
Ánh mắt Diệp Thiên lại run rẩy.
"Ông nói gì vậy chứ?"
Theo quan điểm của anh, ngũ đại thần tử vũ trụ là khởi đầu của mọi thứ, cho dù đó là Thiên Thần Giới hay vũ trụ cấp thấp, chúng đều được xây dựng bởi sức mạnh của năm cá thể này và thời gian tồn tại là nhờ họ.