Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Di chuyển tức thời Duẫn Trung Lương đã dùng đến mức cực kỳ thành thạo. Lần này bóng hình hắn biến mất, lúc xuất hiện lại, chưởng lực tuôn ra, thủ ấn kỳ lạ cũng xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Thiên.

Hắn muốn ngưng tụ chân lực vào điểm này, sau đó một đòn bùng phát trong thần phủ của Diệp Thiên, hoàn toàn xóa sổ thần hồn của Diệp Thiên.

Đặc biệt là khi hắn sử dụng đòn này còn kèm theo sức mạnh pháp tắc, lại còn là pháp tắc thời gian cực kỳ quỷ dị. Khoảnh khắc này, động tác của Diệp Thiên lại tách rời với thời gian, bị giữ đứng im tại chỗ, không thể có phản ứng gì.

Một đòn của Duẫn Trung Lương sắp đánh vào đầu Diệp Thiên, ánh mắt hắn cũng trở nên cực kỳ điên cuồng.

Chỉ cần đòn này đánh xuống, Diệp Thiên sẽ chỉ còn lại cái xác rỗng, hắn có thể độc hưởng thân xác hiếm có khó tìm này, tu luyện lại đến thực lực đỉnh cao.

“Vù”.

Giữa lòng bàn tay hắn, khí kình tuôn trào, mây mù lượn lờ. Cả gương mặt Diệp Thiên đều bị bao trùm trong khí kình mông lung đó, hơi méo mó biến dạng.

Nhưng chỉ chốc lát sau, bàn tay hắn bỗng nhiên dừng giữa không trung, không thể tiến thêm tấc nào nữa.

“Keng!”.

Tiếng kim loại va chạm vang lên, sau đó những đốm sao sức mạnh mãnh liệt lan ra cách đỉnh đầu Diệp Thiên mười tấc, giống như bàn tay của Duẫn Trung Lương bị một sức mạnh vô hình chặn lại trên đỉnh đầu Diệp Thiên một cách chuẩn xác.

“Ồ?”.

Duẫn Trung Lương ngạc nhiên, vẻ mặt trở nên vô cùng đặc sắc.

“Sức mạnh thần niệm?”.

Hắn có thể cảm nhận được, trên đỉnh đầu Diệp Thiên hình thành vòng xoáy khí ngưng tụ từ sức mạnh thần niệm, chặn tất cả đòn tấn công của hắn.

“Vậy cũng thông minh!”, Duẫn Trung Lương lóe lên ánh cười trong đáy mắt.

Đại Hoang Luân Ấn của hắn chứa đựng pháp tắc thời gian, có thể chuyển động thời gian, nắm giữ sức mạnh thời gian của một phương không gian trong tay mình, khiến kẻ địch bị ngưng đọng thời gian tạm thời.

Nên biết khi cao thủ giao đấu, mỗi phút mỗi giây đều có thể dẫn tới chết người. Khả năng nắm giữ thời gian, khiến đối thủ đứng im chắc chắn là chí mạng trong một trận đấu đỉnh cao.

Trừ khi đối thủ cũng có sức mạnh pháp tắc, có thể phá giải triệt tiêu nó, nếu không sẽ chỉ có thể ở trong tình thế bị động chịu đòn, mặc cho người kia chém giết.

Chỉ là, pháp tắc thời gian trong thủ đoạn thần thông của hắn vẫn để lại sơ hở, đó là chỉ có thể tác động tới vật hữu hình trong không gian, ví dụ như cơ thể, chân lực, vũ khí,…

Ngược lại, nó không thể bóp chết thần niệm, bởi vì thần niệm vô hình vô dạng, không thể nắm bắt.

Sức mạnh thần niệm là phương pháp tốt nhất để đối phó với thủ đoạn này. Cho dù cơ thể Diệp Thiên bị trấn áp, không thể động đậy, nhưng thần niệm của cậu lại có thể chiến đấu với Duẫn Trung Lương tới cùng, như hình với bóng.

Thấy đòn tấn công của mình bị chặn, Duẫn Trung Lương cũng chỉ nghiêm mắt nhìn.

“Tưởng dựa vào sức mạnh thần niệm là có thể chặn được tôi sao?”.

“Sức mạnh thần niệm chưa đạt tới nhập đạo hậu kỳ thì cậu vẫn không chặn được tôi!”.

Hắn vừa dứt lời, chân lực trong cơ thể đột nhiên phun trào, giống như nước lũ đổ về, không thể ngăn đỡ. Ấn kết giữa lòng bàn tay hắn tỏa ra dao động sức mạnh cực kỳ đáng sợ, đè sức mạnh thần niệm trên đỉnh đầu của Diệp Thiên hơi cong xuống, càng lúc càng tới gần đỉnh đầu cậu.

Đúng lúc đó, Diệp Thiên vừa khéo thoát khỏi thời gian định thân nhất thời. Cậu lập tức quay đầu vặn người, dùng Phệ Thiên Trường Sinh Thể vung ra một quyền, từ dưới lên trên, giống như linh dương treo sừng, tuyệt diệu khó tả.

Đòn đánh này, sức mạnh xác thịt và chân lực của Diệp Thiên hợp hai làm một, phát huy đến đỉnh cao. Cậu vừa vung cánh tay, nắm đấm đã xuyên thấu lớp màn phòng hộ của sức mạnh thần niệm, đâm chính diện vào chưởng ấn của Duẫn Trung Lương.

“Ầm!”.

Khu vực chu vi hơn mười nghìn mét trong hư không rung chuyển dữ dội, không gian giống như một tờ giấy trắng bị thổi lên một góc, sau đó bắt đầu dao động kịch liệt, dần dần vỡ tan.

Bản thân Duẫn Trung Lương hét lên một tiếng, không ngừng lùi về sau, lùi thẳng ra khỏi phạm vi hơn trăm mét. Diệp Thiên thì lộn một vòng về sau, kéo dài khoảng cách.

“Cậu đúng là rất khó đối phó!”.

Duẫn Trung Lương cảm nhận được cơn đau tê dại truyền tới từ cánh tay, ánh mắt lẫm liệt.

Hắn cứ nghĩ Diệp Thiên chỉ mới nguyên anh nhất phẩm, cho dù có tam hoa tụ đỉnh thì hắn cũng có thể dùng ưu thế áp đảo đánh bại cậu dễ dàng.

Nhưng sự bền bỉ Diệp Thiên biểu hiện ra làm hắn kinh ngạc. Khi hắn sử dụng Đại Hoang Luân Ấn, Diệp Thiên lại dùng sức mạnh thần niệm chặn đòn tấn công của hắn, kéo dài thời gian bị đóng băng, sau đó phản công.

Mặc dù mỗi đòn tấn công của hắn đều có thể đánh xuống bất ngờ, nhưng lại không thể tạo thành sát thương mang tính thực chất hữu hiệu nào đối với Diệp Thiên. Nếu cứ kéo dài như vậy, pháp tắc thời gian chứa đựng trong Đại Hoang Luân Ấn sẽ càng lúc càng suy giảm, hiệu quả cũng càng lúc càng yếu đi.

“Chết tiệt!”, trong lòng hắn không khỏi dâng lên cơn giận.

“Nếu mình ở thời kỳ toàn thịnh thì đã dùng được nhiều kỹ pháp thần thông mạnh mẽ hơn, muốn giết một nguyên anh nhất phẩm nho nhỏ còn không phải dễ như trở bàn tay, đâu đến nỗi thế này?”.

“Không thể kéo dài như vậy mãi được!”.

Vừa nghĩ đến đó, ánh mắt của Duẫn Trung Lương trở nên lạnh lùng hung ác hơn. Chân lực của hắn không ngừng cọ rửa đi quanh cơ thể hắn, hư không cũng chấn động đến mức lan ra những làn sóng.

Trên đỉnh đầu hắn, những tia chân lực không ngừng phun trào, không gian sau lưng hắn biến dạng méo mó.

“Ồ?”.

Diệp Thiên nhìn lên, trong mắt lóe ra tia sáng kỳ lạ. Cậu phát hiện không gian đằng sau Duẫn Trung Lương dần dần méo mó, cùng lúc đó bắt đầu hiện ra một hình ảnh khổng lồ thoắt ẩn thoắt hiện.

Cứ như sau lưng hắn có một bàn tay vô hình cầm bút lông vẽ tranh sơn thủy, dùng không gian làm giấy, hình thành một bức tranh to lớn giữa không trung.

Dường như cậu đã thấy qua cảnh tượng này, có lẽ là khi Dương Diệt Sinh đột phá đến hóa thần giả cũng từng xuất hiện cảnh tượng này.

Cậu còn nhớ mang máng xuất hiện sau lưng Dương Diệt Sinh là một bức tranh sơn thủy biển và trời hợp nhất. Trên mặt biển, một vầng trăng sáng dâng lên, che khuất mặt trời.

Trăng sáng mọc trên biển!

Bây giờ, cảnh tượng sau lưng Duẫn Trung Lương lại khác hoàn toàn với lúc Dương Diệt Sinh đột phá hóa thần giả.

Chân lực của Duẫn Trung Lương liên tục trào ra, cảnh tượng kỳ lạ to lớn sau lưng hắn cũng trở nên chân thực hơn, dần dần thành hình.

Hai bóng người to lớn một nam và một nữ lần lượt xuất hiện.

Hai người này mặc quần áo cổ trang, đứng hai bên trái phải, quay lưng về phía nhau. Ở giữa hai người họ lại ngăn cách bởi một biển sâu vực trời, bên biển là vách núi cheo leo, hoàn toàn ngăn cách hai người họ ở hai thế giới khác nhau.

Bức tranh này rộng đến mấy vạn mét, che lấp toàn bộ mọi thứ xung quanh cung điện hiền giả sau lưng Duẫn Trung Lương. Chỉ có hai bóng người một nam một nữ đứng hai bên trái phải, giống như Ngưu Lang Chức Nữ thời cổ đại bị ngăn cách hai bên bờ sông Ngân, phải bắc cầu Ô Thước mới được gặp nhau.

Cảnh tượng kỳ dị này khiến mọi người ở đây kinh ngạc, nhất là thời khắc bức tranh khổng lồ kỳ lạ này hiện ra, giữa đất trời giống như có thêm một vị thần linh. Cảm giác áp bức đáng sợ từ các nơi trong hư không phủ xuống, hoàn toàn bao trùm đất trời nơi này.

Trong nháy mắt, đất trời lặng im.

“Diệp Lăng Thiên, đây mới là sức mạnh hóa thần chân chính!”.

Duẫn Trung Lương đứng ở phía trước bức tranh, chắp tay sau lưng, ánh mắt sâu sắc.

Hắn giống như chân thần nắm giữ thiên địa, giáng lâm trần thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK