Diệp Thiên lại đặt chân lên Tiên Lộ, dưới sự bảo vệ hộ tống của Diệp Kình Thương, rời khỏi dải Ngân Hà không chút trở ngại, đến bờ bên kia Ngân Hà bí ẩn nhất nhưng cũng đặc sắc nhất.
Ở nơi đó, vạn tông vạn tộc đông đúc, vô số thiên kiêu tranh phong, cũng chỉ có nơi đó mới là vũ đài thực sự của Diệp Thiên.
Đúng lúc Diệp Thiên tiếp tục dịch chuyển từ Tiên Lộ đến thế giới trung tâm Ngân Hà, ở tít thế giới trung tâm Ngân Hà xa xôi, một bóng dáng đang ngồi khoanh chân dưới cây tùng bách bỗng mở bừng mắt, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc.
“Sao lại như vậy được?”.
Đầu tóc ông ta bạc trắng, nhưng khuôn mặt không có vẻ già lắm, không nhìn rõ tuổi tác, đôi mắt lại càng trải đủ luân hồi, dường như nhìn thấu mọi dâu bể thế gian.
Nhưng lúc này, bàn tay trắng muốt như ngọc thạch của ông ta đang khẽ run rẩy, trong lòng bàn tay có một chấm đỏ nhìn mà kinh hãi.
Cho dù với tu vi tuyệt thế của ông ta, chân lực trong người bắt đầu nhanh chóng thu lại, phục hồi vết thương ở bàn tay, nhưng vẫn không thể che được dấu vết đỏ tươi này.
“Chỉ một chiêu đã phá được đòn tấn công của ta?”.
Sắc mặt ông ta không ngừng thay đổi, ánh mắt càng ngày càng âm trầm.
Tuy ông ta ở tít nơi xa xôi, việc xé rách không gian để giáng công kích xuống dải Ngân Hà khiến sức mạnh của ông ta yếu đi mấy phần, nhưng đòn tấn công này vẫn vô cùng mạnh mẽ, ít nhất thì dưới thánh nhân không ai có thể đỡ được.
Nhưng vừa nãy, đòn tấn công của ông ta lại bị một luồng sức mạnh vô cùng khủng khiếp xé toạc, không chút nương tay, thậm chí sức mạnh phản chấn còn thông qua không gian, khiến bàn tay ông ta bị thương. Hiển nhiên sức mạnh này còn hơn xa tu sĩ cảnh giới thánh nhân bình thường.
“Lẽ nào người ra tay có tu vi trên cả thánh nhân?”.
“Là độ kiếp kim tiên?”.
Nghĩ đến đây, sắc mặt ông ta lại càng thêm đặc sắc.
Dải Ngân Hà chỉ là một thiên hà xa xôi nhỏ bé, còn không xứng xách dép cho thế giới trung tâm Ngân Hà, tu sĩ mạnh nhất cũng chỉ có trình độ hóa thần, sao có thể có độ kiếp kim tiên tồn tại chứ?
Ông ta trầm ngâm một lát, ánh mắt bỗng khựng lại: “Lẽ nào là người kia?”.
“Ông ta thực sự chưa chết mà còn đang ở dải Ngân Hà?”.
Ánh mắt ông ta càng thêm âm trầm: “Lúc trước tôn thượng và mấy vị kia liên thủ bày Hạo Thiên Tiệt Linh Trận ở Trái Đất, đồng thời bảo mấy tông phái đỉnh cấp như bọn ta dùng những vật tư bảo bối để giam cầm Trái Đất, coi nó thành đất tiên mà nuôi dưỡng, lúc nào cũng chú ý tới động tĩnh của Trái Đất”.
“Ta vốn tưởng tôn thượng nhìn trúng mảnh đất tiên là Trái Đất, nhưng bây giờ xem ra có vẻ không phải là vậy. Lẽ nào là vì người kia?”.
Ông ta càng nghĩ lại càng cảm thấy kinh hãi. Nghĩ đến luồng sức mạnh ngang tàng vừa xé nát đòn tấn công của mình, cuối cùng ông ta cũng đứng dậy, bóng dáng lóe lên, ẩn vào không gian rồi biến mất.
Khi ông ta xuất hiện trở lại thì đã đứng ở giữa sáu trụ đá khổng lồ. Sáu trụ đá này cao lớn sừng sững, chọc thẳng lên trời, không nhìn thấy tận cùng, dường như sáu trụ đá chống trời này nối liền giữa trời với đất.
Ông ta đứng trong đó, cho dù với tu vi tuyệt thế của ông ta thì vẫn có cảm giác vô cùng nhỏ bé, chỉ như hạt bụi trong vũ trụ này.
Đến giữa sáu trụ đá này, ông ta không có động tác nào dư thừa nào, lập tức cong gối quỳ xuống.
Nếu có người khác ở đây thì chắc chắn sẽ phải vô cùng chấn động, với thân phận địa vị và thực lực của người này thì những người có thể khiến ông ta chắp tay hành lễ đã vô cùng ít ỏi. Nhưng bây giờ, ông ta lại quỳ xuống một cách thành kính, không cần nghĩ cũng biết người mà ông ta bái lạy là sự tồn tại đáng sợ đến mức nào.
“Tôn thượng, hôm nay tôi to gan đến tham bái thần điện, mong ngài hãy hiện thân gặp tôi”.
Ông ta quỳ dưới đất, giọng nói vang khắp hư không, quẩn quanh không dứt giữa sáu trụ đá này, thuận theo trụ đá lan lên trên.
Khoảng mấy chục giây sau, một giọng nói xa xôi truyền từ trên đỉnh sáu trụ đá xuống, giống như thần phật cửu thiên truyền âm, oai nghiêm hùng vĩ.
“Nếu không có chuyện gì đặc biệt hay lý do chính đáng thì ông nên biết hậu quả khi tự ý đặt chân vào thần điện!”.
“Nói đi, có chuyện gì?”.
Giọng nói này không mang theo bất cứ cảm xúc gì, dường như cường giả đại năng uy chấn thế giới trung tâm Ngân Hà ở bên dưới chỉ là con sâu cái kiến.
Ông lão râu tóc bạc trắng nhưng không dám tỏ vẻ bất mãn, mà còn vô cùng lo sợ, vội vàng lên tiếng.
“Không lâu trước đó, Trái Đất có người xây dựng thông đạo không gian đến thế giới trung tâm Ngân Hà, tôi dựa theo phân phó của tôn thượng, định phá hoại thông đạo không gian này lần nữa. Nhưng giữa chừng có người ra tay, đánh tan đòn tấn công của tôi, hơn nữa còn khiến tôi bị thương”.
Ánh mắt ông ta trở nên âm trầm: “Tôn thượng, tôi muốn biết người ra tay có phải là Diệp Kình Thương hay không?”.
Nhắc đến cái tên này, đồng tử của ông ta cũng không khỏi co lại, bởi vì vào mấy trăm nghìn năm trước, cái tên này quá vang dội ở thế giới trung tâm Ngân Hà, có thể nói là càn quét tất thảy, gần như vô địch thiên hạ.
Đây là cường giả đã thực sự vô địch cả một thời đại vũ trụ, đến nỗi đã mấy trăm nghìn năm trôi qua, nhưng thế giới trung tâm Ngân Hà vẫn còn truyền thuyết về ông ấy, thậm chí nhiều độ kiếp kim tiên nhắc đến vẫn còn sợ hãi trong lòng, dường như là cấm kị.
Khi hỏi câu này, trong lòng ông ta cũng run rẩy, muốn chờ đợi câu trả lời. Nào ngờ, đúng lúc này, trên bầu trời bỗng có tiếng sấm vang lên, một tia sét giáng xuống, mang theo màu đen vàng.
Phải biết rằng, sức mạnh sấm sét trong vũ trụ được phân chia thành bốn đẳng cấp dựa vào màu sắc, lam tím, xanh trắng, đỏ vàng, thuần đen!
Nhưng tia sét này lại không giống với bất cứ loại nào, ẩn hiện màu đen vàng, hiển nhiên còn hơn hẳn bốn đẳng cấp kia.
“Soạt!”.
Sấm sét giáng xuống, tuy chỉ là một chùm to mấy trượng, nhưng ông lão đang quỳ dưới đất lại kinh hãi biến sắc. Với tu vi của ông ta mà vẫn không kịp phản ứng, lập tức bị luồng sấm sét này đánh trúng bả vai.
“Ầm!”.
Ông ta bị bắn bay ra khỏi sáu trụ đá như trúng đạn pháo, va vào một đám mây, bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng kia.
“Hãy nhớ là ông chỉ làm việc cho tôi, sự tồn tại của cả Chân Vũ Thánh Môn cũng là vì tôi!”.
“Những câu không nên hỏi thì đừng mở miệng!”.
“Nếu còn có lần sau thì tôi sẽ tiêu diệt cả linh hồn của ông!”.
Tuy trong lòng ấm ức, nhưng ông lão không dám có bất cứ phản ứng khác thường nào, lập tức dùng chân lực đè xuống vết thương, xoay người biến mất khỏi đám mây.
Sáu trụ đá lại khôi phục sự yên tĩnh, chỉ có sự tồn tại không rõ dung mạo thật ở sâu trong tầng mây đang thì thào.
“Xây dựng thông đạo đến thẳng thế giới trung tâm Ngân Hà, thủ đoạn như vậy thì cả dải Ngân Hà chỉ có ông mới làm được!”.
“Thôi được rồi, tôi cũng đang rất nóng lòng muốn biết rốt cuộc là người như thế nào mà ông phải bất chấp tất cả để ra tay, bảo vệ hộ tống cậu ta đến thế giới trung tâm Ngân Hà!”.
“Tôi đã buồn chán quá lâu rồi, hi vọng người ông đưa đến không khiến tôi quá thất vọng!”.
Trong hư không, tiếng sấm vang vọng, sau đó, từng giọt hàn khí ùa ra, trong chớp mắt đã đóng băng thiên địa. Luồng hàn khí này tràn từ trong thần điện ra, lan xa mấy trăm nghìn kilomet, đến một hành tinh bừng bừng sức sống ở bên cạnh, sau đó hành tinh này lập tức bị đóng băng, rồi nổ tung thành mảnh vụn.
“Diệp Kình Thương, mấy trăm nghìn năm trôi qua, ân oán giữa chúng ta hãy lấy người mà ông đưa đến để đặt dấu chấm hết đi!”.