Giờ phút này, Diệp Thiên mới chân chính ý thức được sự chênh lệch giữa vũ trụ mà mình sống với Thiên Thần Giới.
Đây không phải khoảng cách giữa giàu với nghèo, mà là lạch trời giữa tiên và phàm!
Dù là vậy, ý chí chiến đấu trong mắt anh vẫn hừng hực. Đối với anh mà nói, việc kéo thần linh cao cao tại thượng xuống khỏi thần đàn không phải chỉ mới lần đầu.
Hôm nay, anh sẽ đứng trên vũ đài rộng lớn nhất, trình hiện huy hoàng ngày trước một lần nữa!
“Đi thôi, chúng ta xuống dưới!”.
Diệp Thiên nói với hai anh em bọn họ, sau đó khẽ giậm chân, xe gỗ linh nguyên tự động hạ xuống, dừng ở một khu đất trống.
Tuy cuộc so tài vạn tộc núi Kỳ Liên có vạn tộc tham gia, nhưng chỉ có một trăm vị trí để dựng võ đài, đại diện cho một trăm thần tộc xếp hạng trên bảng Thương Khung.
Lúc này, tất cả võ đài đều đã xây dựng xong, được một kết giới sức mạnh mạnh mẽ bao bọc vào trong, muốn vào thì phải đi bằng lối đi đặc biệt.
Đến trước lối đi đặc biệt, hai thủ vệ ở trước cửa lên tiếng chặn ba người nhóm Diệp Thiên.
“Chờ đã!”.
Hai thủ vệ đều có tu vi độ kiếp thần phẩm lạnh lùng nói: “Muốn vào khu vực võ đài thì phải có thư mời hoặc thông hành thủ lệnh”.
“Mời cho xem!”.
Diệp Thiên bị chặn lại, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm túc. Theo anh thấy, chỉ là độ kiếp thần phẩm mà dám chặn mình đúng là không biết tự lượng sức.
Nhưng anh còn chưa kịp nói gì, Cổ Lam Nhan ở phía sau đã tiến tới trước một bước.
“Chúng tôi là người nhà họ Cổ!”.
“Chúng tôi muốn đến võ đài thuộc về chúng tôi!”.
Nghe vậy, hai thủ vệ lập tức thay đổi sắc mặt.
“Nhà họ Cổ?”.
Không ít người của thần tộc đứng xung quanh cũng liếc xéo về phía này, ánh mắt tràn đầy giễu cợt.
“Năm nay nhà họ Cổ chỉ có vài đứa nhóc tới thôi à? Đúng là tụt dốc!”.
“Cũng khó trách, từ khi nhà họ Cổ sa sút, sức cạnh tranh trên bảng Thương Khung càng ngày càng kém, bây giờ đã rớt xuống cuối bảng Thương Khung. Cứ đà này, năm nay nhà họ Cổ khó mà giữ được danh hiệu thần tộc”.
“Có lẽ bọn họ cảm thấy không còn hi vọng giữ danh hiệu thần tộc, quá mất mặt nên ngay cả người quản sự cũng không đến luôn”.
“Ha ha, nói phải!”.
Tiếng chê cười ở xung quanh không hề che giấu, hai anh em nhà họ Cổ nghe được rõ ràng.
Hai người lập tức đỏ mặt, nhưng không biết nói gì. Nay Cổ Hoa và các trưởng lão nhà họ Cổ đều không ở đây, hai người họ không có tiếng nói, thực lực cũng không đủ, đối mặt với người của thần tộc đang chăm chăm rình mồi thì có thể làm được gì?
Hai vị độ kiếp thần phẩm canh cửa đều lộ ra vẻ khinh thường, nhưng vẫn nhường đường cho ba người.
“Nếu là người nhà họ Cổ thì vào đi!”.
“Võ đài hôm nay là cơ hội cuối cùng của các người rồi!”.
Cổ Lam Nhan và Cổ Như Ngọc cúi đầu, chuẩn bị tiến vào lối đi thì lại phát hiện Diệp Thiên ở phía trước không hề di chuyển.
Trong lúc hai người đang cảm thấy kỳ quái, Diệp Thiên đột nhiên nghiêng đầu, chuyển ánh nhìn lên một người của thần tộc ở bên cạnh.
“Vừa rồi anh nói cái gì, nói lại lần nữa xem?”.
Người mà Diệp Thiên nhìn là kẻ vừa giễu cợt nhà họ Cổ tích cực nhất.
Hắn là người của thần tộc họ Phùng. Tuy nhà họ Phùng chỉ xếp hạng 94 trên bảng Thương Khung, thấp hơn nhà họ Cổ một bậc, nhưng bọn họ lại hoàn toàn khác với nhà họ Cổ.
Vào mấy trăm năm trước, nhà họ Phùng còn chưa có tư cách xếp vào bảng Thương Khung, không được gọi là thần tộc. Nhưng mấy trăm năm gần đây, nhà họ Phùng tiến bộ nhanh chóng, nhiều nhân tài ưu tú xuất hiện. Một trăm năm trước, bọn họ trở nên vượt trội, chiếm được một vị trí trên bảng Thương Khung.
Tất cả mọi người đều biết nhà họ Phùng đang trên đà mạnh, với thực lực của nhà họ Phùng hiện nay chắc chắn có thể bước vào top 90, thậm chí là top 80 trong cuộc so tài vạn tộc lần này. Nhà họ Cổ là mặt trời xế chiều hoàn toàn không thể so sánh.
Do đó, khi Diệp Thiên nhìn qua, người nhà họ Phùng kia không thèm đếm xỉa đến Diệp Thiên, chỉ nhếch miệng cười.
“Tôi nói nhà họ Cổ sa sút rồi, năm nay đến đây chỉ sẽ mất mặt mà thôi, anh có ý kiến gì sao?”.
Hắn đường đường là chưởng khống thất trọng, Diệp Thiên lại bị phong ấn sức mạnh, ngay cả khí tức của chưởng khống nhất nguyên cũng không có, hắn làm gì để ý đến Diệp Thiên?
Ngay khi hắn nói ra lời đó, Diệp Thiên lại bật cười.
“Thế à?”.
Diệp Thiên gật đầu, sau đó chậm rãi tiến tới đứng trước mặt người đó, lạnh lùng cất tiếng.
“Kiếp sau hãy giữ miệng mình cho tốt!”.
Dứt lời, bàn tay của Diệp Thiên đã đánh lên đỉnh đầu người đó.
Động tác của anh trông vô cùng chậm rãi, nhưng người kia có tu vi đạt đến chưởng khống thất trọng lại không phản ứng kịp.