Chương 2156
Nhưng bây giờ, công chúa nhà họ Mộ Dung này lại giống như người hầu nghe lời nhất, tái mét mặt mày quỳ rạp xuống trước mặt bạn cùng phòng của con trai mình.
Bọn họ thật sự không thể hiểu nổi, cho dù là nhân vật quan trọng ở trung tâm quyền lực xuống cũng chưa chắc khiến Mộ Dung Thu Đệ đối xử như vậy?
Nhưng Diệp Thiên chưa làm cái gì, chỉ nói mấy câu đã dọa Mộ Dung Thu Đệ thành dáng vẻ như vậy, mà Lý Đồng ở bên cạnh lại không hề tỏ ra bất ngờ, trái lại cảm thấy đó là điều đương nhiên, chỉ đứng một bên quan sát.
Rốt cuộc thân phận của Diệp Thiên khủng bố cỡ nào?
“Hừ!”
Nhìn thấy Mộ Dung Thu Đệ quỳ xuống, Diệp Thiên không hề nhúc nhích, miệng cười nhưng mắt không cười.
“Không phải trước đó cô nói, tôi bất kính với nhà họ Mộ Dung cô, bất kính với Mộ Dung Vô Địch, muốn xuống tay với tôi hay sao?”
Sợ hãi trong lòng Mộ Dung Thu Đệ dâng cao, suýt nữa bị lạnh lẽo trong lòng đông thành tượng băng, liên tục lắc đầu xin tha thứ.
“Điệp Đế vương, là Mộ Dung Thu Đệ tôi có mắt như mù, không biết Đế Vương ở ngay trước mặt, vẫn mong cậu nể mặt ông nội tôi, tha cho tôi một mạng!”
“Là Mộ Dung Thu Đệ sai rồi!”
Hai mươi năm cuộc đời, chưa bao giờ Mộ Dung Thu Đệ cúi đầu nhận sai trước mặt người ngoài, hôm nay lại không chút do dự bày ra dáng vẻ thấp kém nhất này.
Không phải Mộ Dung Thu Đệ cô ta không đủ cương quyết, mà là vì người trước mắt thật sự không thể chọc vào.
Cho dù vận dụng toàn bộ sức mạnh của nhà họ Mộ Dung, cho dù lấy Mộ Dung Vô Địch đặt lên trên bàn cân thì cũng chả là gì ở trước mặt người này, cậu chỉ cần một tay là có thể quét sạch tất cả, cô ta hiểu rất rõ ràng.
Những thế lực lớn mạnh đỉnh cao thời nay như viện trọng tài, La Võng, Giáo Đình cũng bị Diệp Thiên đánh cho không ngóc đầu lên được, quân đội và máy bay chiến đấu siêu thanh của hợp chúng quốc cũng bị Diệp Thiên vung kiếm chém nát, Đảo Quốc lớn như vậy cũng bị một mình Diệp Thiên khuấy động long trời lở đất, quét sạch mặt mũi.
Mặc dù Trung Hải lớn, là Trung Hải của nhà họ Mộ Dung, nhưng sao có thể trấn áp được Đế Vương Bất Bại vô địch quét ngang thế giới này?
Cuối cùng cô ta cũng hiểu rõ vì sao Diệp Thiên lại nói ra câu “muôn nghìn quyền thế, mọi loại phú quý cũng không sánh bằng một mình tôi” kia rồi! Trên tay Diệp Thiên cầm ly trà, khẽ đong đưa, đôi mắt rơi xuống người Mộ Dung Thu Đệ, nhìn chằm chằm khiến lông tơ toàn thân Mộ Dung Thu Đệ dựng thẳng đứng mới lạnh nhạt lên tiếng.
“Mặc dù tu vi của Mộ Dung Vô Địch cũng không coi là đỉnh cao trên đời này, nhưng ông ta từng có rất nhiều cống hiến cho Hoa Hạ, dạy ra không ít tướng lĩnh quân đội có công tích chói lọi, đánh bại rất nhiều tổ chức bên ngoài muốn xâm chiếm Hoa Hạ chúng ta!”
“Dựa vào những chuyện này cũng đủ để tôi coi trọng ông ta!”
“Nếu như cô không phải cháu gái của ông ta, bây giờ đã là một người chết rồi!”
Mộ Dung Thu Đệ nghe vậy, cả người nhẹ nhõm, xuýt nữa mềm người ngã xuống mặt đất, sau lưng đã bị mồ hôi thấm ướt, khiến áo dán chặt vào da.