Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu hôm nay ông ta không ra tay giết chết Diệp Thiên thì uy danh của Đan Thần Cốc bao nhiêu năm qua sẽ bị rũ bỏ.

“Gã này xong đời rồi”, trong doanh trại của Trân Vũ Thánh Môn, đệ nhất thiên kiêu Vân Huân Hợp lắc đầu.

“Cậu ta giết chết Đan Thần Cửu Tử, đúng là sướng nhưng dù sao thì thực lực vẫn chưa đạt tới cảnh giới đó nên cũng là cố hết sức rồi”.

“Sau khi giết chết Đan Thần Cửu Tử thì cậu ta chẳng thể nào đối phó được với Đông Hoàng Thái Nhất nữa. Giờ còn thêm cả cốc chủ của Đan Thần Cốc thì cậu ta đỡ kiểu gì”

“Xem ra, sự kinh khủng của người này cũng chỉ đến vậy mà thôi”.

Hoa Lộng Ảnh đứng bên cạnh không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm Diệp Thiên. Không biết tại sao mà cô lại cảm thấy đau đớn. Diệp Thiên càng bị thương nặng thì cô càng cảm thấy đau rõ hơn.

Trong doanh trại của Diệp tộc, nhìn thấy Diệp Thiên rơi vào cảnh khó khăn thì Diệp Huyền cũng khẽ chau mày bước tới.

Không biết tại sao mà dù anh ta chỉ gặp Diệp Thiên có một lần mà cứ như đã gặp từ lâu. Từ Diệp Thiên, anh ta có thể cảm nhận được một sự gần gũi giống như người thân vậy.

Giờ thấy cậu cảnh nguy hiểm, anh ta thật chỉ muốn có thể lao lên để giúp đỡ. Thế nhưng khi anh ta vừa định làm vậy thì Diệp Y Nhân ở bên cạnh đã giữ anh ta lại.

“Anh định làm gì vậy?”

Diệp Y Nhân trầm giọng: “Gã đó giết chết Đan Thần Cửu Tử, cốc chủ chắc chắn sẽ không buông tha cho anh ta đâu. Mặc dù Diệp tộc không sợ Đan Thần Cốc nhưng không tới mức vì một kẻ như thế mà đi gây thù kết oán với bọn họ”.

Diệp Huyền nghe thấy vậy thì đanh mắt. Sáu vị trưởng lão của Diệp tộc lúc này cũng lên tiếng.

“Diệp Huyền quen người thanh niên đó à?”

Diệp Huyền không hề giấu diếm, lập tức thuật lại sự việc. Nghe anh ta nói xong, vị trưởng lão kia lập tức lắc đầu.

“Diệp Huyền, chúng tôi biết tính cách của cậu, trước giờ cậu luôn nghĩa khí như thế. Nhưng tính cách đó mà muốn trở thành thống soái của Diệp Tộc thì không được, cậu cần quyết đoán và biết cân nhắc lợi hại hơn nữa”.

“Diệp Tộc trong tinh hà gì mạnh hơn Đan Thần Cốc nhiều nhưng giống như Y Nhân vừa nói. Người thanh niên đó không hề có quan hệ thân thích gì với cậu, cũng chẳng phải ân nhân thì hà tất phải vì cậu ta mà gây thù oán với Đan Thần Cốc và Yêu Hoàng Điện chứ?”

“Chúng ta quan sát là được rồi”, câu nói khiến Diệp Huyền vốn muốn giúp Diệp Thiên thì giờ đành phải buông xuôi.

Diệp Y Nhân dao động ánh mắt, quay lại nhìn Diệp Thiên. Lúc này cô ta không còn khinh thường cậu nữa mà bắt đầu khâm phục hơn.

“Anh rất mạnh, dù là tôi hay là Diệp Huyền thì cũng đều không bằng anh. Tôi đã nhìn lầm rồi”.

“Chỉ đáng tiếc đây cũng là cuộc chiến cuối cùng của anh”.

Lúc này hầu như tất cả mọi người đều cho rằng cậu chắc chắn sẽ chết. Còn Diệp Thiên, cậu vừa nhìn cốc chủ Mạc Thừa Phong vừa nhìn Đông Hoàng Thái Nhất ở phía sau. Đối diện với tình thế như thế, cậu cũng chỉ mỉm cười.

“Thú vị, đúng là thú vị”

Càng là tuyệt cảnh thì sức chiến đấu trong máu cậu lại càng sôi lên sùng sục. Lúc này cậu có thể cảm nhận được ở bụng của mình đang có thứ gì đó chuyển động.

Cậu nhìn xuống và tái mặt: “Đây là...viên đan cửu sắc sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK