Diệp Thiên chẳng buồn quan tâm tới vết máu ở trên vai, cậu chỉ nhìn Tiêu Thiên Thần đang bước tới. Tiêu Thiên Thần bước đi. Thần niệm trên đỉnh đầu ông ta mỗi lúc một mạnh hơn.
Khí tức của ông ta mạnh hơn cả Dương Diệt Sinh và Cổ Khê Nhược công lại. Điều đáng sợ hơn là dù là chân lực hay là thần nhiệm thì đều được điều động tới mức cực hạn, phủ khắp cả đất trời, khiến cả không gian rung lên.
Đây không phải mới hóa thần mà là thật sự hóa thần từ lâu rồi.
“Sư tôn”.
Nhìn thấy Tiêu Thiên Thần ra tay, Cổ Khê Nhược tái mặt: “Con và cậu ta vẫn chưa phân thắng bại, sao sư tôn?”
Đôi mắt cô ta ánh lên vẻ không phục. Rõ ràng là dựa vào tu vi của mình thì cô ta vẫn chưa chèn ép được Diệp Thiên. Điều này khiến cô ta cảm thấy bất cam.
“Khê Nhược, còn không nhận ra sao?”
Tiêu Thiên Thần chỉ vào đường kiếm màu xám trắng trước mặt rồi lại liếc nhìn Cổ Khê Nhược.
“Diệp Thiên không phải người mà một mình con có thể chống lại được, uy lực của tam hoa tụ đỉnh vượt xa sức tưởng tượng của con đấy”.
“Cậu ta có thể giết được Dương Diệt Sinh thì cũng có thể đánh bại cậu”.
Cổ Khê Nhược lúc này mới nhận ra, đúng vậy, người thanh niên trước mặt có thể giết được Dương Diệt Sinh. Mặc dù cô ta đã đột phá hóa thần nhưng so với Dương Diệt Sinh thì vẫn còn kém hơn. Diệp Thiên có thể giết chết ông ta thì đương nhiên cũng có thể giết chết cô ta.
Nghĩ tới đây cô ta cảm thấy ơn lạnh và từ từ bước về phía Tiêu Thiên Thần. Cô ta sợ rằng Diệp Thiên mà tấn công cô ta nữa thì hậu quả sẽ vô cùng khôn lường.
“Không cần sợ”, Tiêu Thiên Thần điềm đạm nói.
“Diệp Thiên đúng là mạnh nhưng ở đây còn có ta, giờ chúng ta cùng tấn công cậu ta”.
Câu nói cuối cùng vừa dứt, đôi mắt Tiêu Thiên Thần ánh lên sát ý. Thần niệm được phóng ra, nuốt gọn cả thiên địa.
Cổ Khê Nhược cũng hoàn hồn, hai mắt trở nên âm sầm. Cô ta đứng bên cạnh Tiêu Thiên Thần, một vị vừa mới hóa thần, một vị hóa thần lâu năm sát cánh cùng đối đầu với Diệp Thiên.
“Ồ, muốn cùng xông lên à?”
Diệp Thiên nhếch miệng cười sau đó phóng ra chân lực. Cậu bay lên cũng đống đổ nát, hai người kia quan sát không hề tỏ ra sợ hãi.
Ngay từ lúc tới Thiên Thần Tông thì cậu đã lường trước tình huống này rồi.
Hai vị hóa thần đúng là đủ khả năng quét sạch cả hệ Ngân Hà, nhưng muốn đối phó với Diệp Thiên thì vẫn còn phải xem thế nào đã.
Nếu là trước đây, khi mà thần niệm của cậu vẫn chưa đủ trưởng thành thì sợ rằng hai người này liên thủ sẽ khiến cậu cảm thấy áp lực, còn bây giờ chân lực, thể xác và thần nhiệm của cậu đã đạt tới mức tiêu chuẩn, hai người liên thủ cũng chẳng thể làm được gì.
Thế nhưng không hiểu sao cậu vẫn mơ hồ cảm thấy giữa Cửu Thiên Minh Nguyệt Lầu này có gì đó rất đặc biệt, giống như một luồng khí tức luôn được chuẩn bị sẵn sàng ở ngay đó.
“Diệp Thiên, cậu có thể khiến hai thầy trò chúng tôi cùng liên thủ thì cậu có thể cảm thấy tự hào rồi đấy”.
Tiêu Thiên Thần liếc nhìn: “Hôm nay nhất quyết phải hạ gục được cậu”.
“Có trách thì trách cậu đã chặn đường của Thiên Thần Tông”.
Dứt lời, tiếng kiếm lại vang lên, Cổ Khê Nhược ở bên cạnh đạp tới, thánh kiếm Hồng Nhan Đoạn Thủy trong tay chém xuống tạo thành một vệt dài.
Có Tiêu Thiên Thần ở bên cạnh trợ lực, Cổ Khê Nhược cuối cùng cũng chẳng còn gì phải kiêng dè nên cứ thế dồn hết sức.
Lúc này Diệp Thiên với sắc mặt vô cùng nghiêm túc chặp hai ngón tay lại và vung kiếm Thánh Hồn ra.
Kiếm Thánh Hồn chỉ dài tầm ba thước ba, so với thanh kiếm của Cổ Khê Nhược thì không khác gì một cây kiếm tí hon. Thế nhưng Diệp Thiên cũng chẳng hề sợ hãi, đối diện với đường kiếm của đối phương, cậu chỉ khẽ vung tay lên.
“Keng”
Âm thanh giòn giã vang lên, thanh kiếm Thánh Hồn đã va chạm trực diện với thanh kiếm khổng lồ của Cổ Khê Nhược.
Một giây sau, cả mặt đất rung chuyển, sức mạnh thần niệm khủng khiếp bị vỡ dần, thanh kiếm của Cổ Khê Nhược bị gãy ra.
Kiếm Thánh Hồng chỉ khẽ rung lên chứ không hề hấn gì.
“Cái gì?”
Cổ Khê Nhược thấy vậy bèn co đồng tử, với sắc mặt khinh thường.
Cô ta có thể cảm nhận được thanh kiếm quan của Diệp Thiên giống như Hồng Nhan Đoạn Thủy của mình đó là đều được tạo ra từ thần niệm Nhưng cô ta không hiểu tạo sao nó lại có thể chém gãy được Hồng Nhan Đoạn Thủy của mình.
Lẽ nào tu vi thần niệm của Diệp Thiên hơn của cô ta.
Trong lúc cô ta còn bàng hoàng thì Diệp Thiên đã đạp chân, không gian trước mặt cô ta xao động, thanh kiếm Thánh HỒn lại lao tới không chút nương tay.
Cổ Khê Nhược tỏ ra cảnh giác, cô ta cảm thấy không phục nên cũng vung tay lên. Phần còn lại của Hồng Nhan Đoạn Thủy và Thánh Hồn Kiếm va chạm.
“Vụt vụt”.
Hai luồng kiếm quang một lớn một nhỏ phát ra tiếng kêu ầm ầm và những tia lửa ngợp trời. Thần nhiêm mãnh liệt đối đầu, sức mạnh khủng khiếp tỏa ra khắp Cửu Thiên Minh Nguyệt Lầu.
Cổ Khê Nhược cảm nhận được nguồn áp lực khủng khiếp và phát hiện ra Hồng Nhan Đoạn Thủy lại xuất hiện thêm nhiều vết nứt nữa, trong khi kiếm quang của Diệp Thiên thì vẫn không hề hấn gì.
“Tại sao?”
Cổ Khê Nhược cảm thấy khó có thể tin được. Thiên Thần Tông trước giờ là tông môn tu luyện thần niệm. Là đại giáo luyện thần số một trong hệ Ngân Hà. Là tông chủ của Thiên Thần Tông, đã hóa thần mà tại sao sức mạnh thần nhiệm của cô ta lại thua một kẻ Nhất PHẩm Nguyên Anh chứ?
“Thần niệm của cô quá yếu”.
Diệp Thiên lạnh lùng liếc nhìn Cổ Khê Nhược, đôi mắt ánh lên vẻ khinh thường. Cậu vung kiếm quang chém gãy Hồng Nhan Đoạn Thủy
Đúng lúc này một bóng hình đột ngột xuất hiện bên cạnh Diệp Thiên. Đó chính là Tiêu Thiên Thần.
Kiếm quang màu xám trắng trong tay ông ta chém về phía Diệp Thiên.
Kiếm quang của ông ta cũng chỉ dài tầm bốn thước sau, so với Hồng Nhan Đoạn Thủy thì cũng bé hơn nhiều. Thế mà lúc này Diệp Thiên lại cảm thấy áp lực nặng nề từ nó. Cậu đành phải thu kiếm Thánh Hồn của mình về để đỡ đòn.
“Bùm”
Hai luồng sáng một trắng một xám va chạm. Trong nháy mắt, xung quanh sáng chói. Thần niệm sáng mạnh bùng nổ.
Cổ Khê Nhược đứng ngay gần đó, với tu vi của cô ta mà cũng bị đánh lùi lại. Mặt cô ta tái mét.
Bởi vì cô ta cảm nhận được sức mạnh đáng sợ phóng ra khi hai người kia giao đấu. Rõ ràng là thần niệm của cô ta không là gì so với họ.
Trong không gian, hai luồng sáng bỗng đột nhiên biến mất. Người vừa bị bật lùi lại chính là Diệp Thiên.
Tiêu Thiên Thần chỉ khẽ chao đảo.
Diệp Thiên lùi lại cả chục bước. Chân cậu tạo ra một luồng khí giúp cậu đứng vững lại.
Cậu cũng nhìn thấy vẻ ý vị trong ánh mắt của Tiêu Thiên Thần.
“Sức mạnh thần niệm, nhập đạo trung kỳ sao?”