Chương 3146
“Thú triều ngược dòng là gì?”.
Trong lúc cô ta đang vô cùng sợ hãi, Diệp Thiên lại không thay đổi nét mặt, lên tiếng hỏi.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Âu Nhã Nhược vốn không có tâm trạng giải thích với Diệp Thiên. Nhưng cho dù bây giờ cô ta có lòng cũng lực bất tòng tâm, hoàn toàn không có cách nào để thoát khỏi hoặc là chống lại chúng, chỉ có thể nghe theo số trời, đứng im đợi chết.
Cho nên, cô ta vẫn giải thích cho Diệp Thiên một cách yếu ớt: “Thú triều nghĩa là đám ma thú được một con ma thú có thực lực vô cùng mạnh mẽ thống nhất triệu hồi, không hẹn mà cùng hội tụ về một nơi, tạo thành làn sóng dã thú vô cùng mạnh mẽ”.
“Tình huống đó chia làm hai loại là thú triều xuôi dòng và thú triều ngược dòng”.
“Thú triều xuôi dòng là khi đám ma thú được hiệu lệnh tấn công nhân loại hoặc thành phố. Còn thú triều ngược dòng là khi đám ma thú được triệu gọi quay ngược trở về, tập trung ở nơi sinh sống của chúng”.
“Tình hình lúc này chính là thú triều ngược dòng, tiếng thú gầm chấn động đất trời ở trong núi lúc nãy chắc là do một con ma thú có thực lực cực kỳ đáng sợ phát ra. Nó đang triệu tập ma thú ở xung quanh tập hợp về trung tâm dãy núi”.
Nói đến đây, Âu Nhã Nhược nhắm mắt lại, bất lực lắc đầu: “Lần này chúng ta không thoát ra được rồi, chỉ đành chết ở nơi này”.
Đối mặt với làn sóng mạnh mẽ của dã thú, cho dù cô ta ở thời kỳ mạnh nhất cũng không dám chắc mình có thể rút lui an toàn. Bây giờ cô ta vô cùng yếu ớt, không thể sử dụng được một phần mười sức mạnh ở lúc toàn thịnh, không phải chỉ còn một con đường chết thôi sao?
Còn Diệp Thiên, cô ta hoàn toàn không nghĩ tới. Dù là ma pháp sư hay là võ giả, trên người cũng sẽ có khí tức sức mạnh tương ứng, cô ta ít nhiều cũng có thể cảm ứng được. Nhưng trên người cậu không hề có linh lực hay sức mạnh ma pháp dao động, mong đợi cậu cứu vớt xoay chuyển tình thế lúc này không phải là chuyện nằm mơ giữa ban ngày hay sao?
Thấy thú triều sắp tràn về phía mình, Âu Nhã Nhược nhắm mắt lại, chuẩn bị hứng chịu cái kết thê thảm sắp đến. Nhưng ngay lúc đó, giọng nói của Diệp Thiên lại khẽ khàng vang lên.
“Đừng lo, chúng ta sẽ không chết đâu!”.
Âu Nhã Nhược cứng đờ người, cảm thấy kỳ lạ mở mắt thì chợt nhận ra thân người mình nhẹ bẫng.
Diệp Thiên cõng cô ta, chân đạp mạnh xuống đất, để lại dấu chân sâu nửa thước, mặt đất nứt ra dưới chân cậu. Cậu mượn lực nhảy vọt lên, đưa Âu Nhã Nhược bay lên cách mặt đất ba trượng, đáp xuống một thân cây khô cao chọc trời.
Bên dưới, mấy trăm con ma thú chạy qua với tốc độ cực kỳ nhanh, nơi chúng đi qua kèm theo tiếng động đinh tai nhức óc. Mặt đất rung chuyển kịch liệt, nhưng bọn chúng không chủ động phá hoại cây cối trong dãy núi Ma Thú, mà theo bản năng tránh cây cối ra. Vì vậy, Diệp Thiên và Âu Nhã Nhược đứng trên cây mới bình yên vô sự, thoát khỏi nguy hiểm.
Nhìn thú triều dần chạy về phía sâu trong dãy núi Ma Thú, cách xa hai người, Âu Nhã Nhược thở phào nhẹ nhõm, như vừa tỉnh mộng.
Cô ta hoàn hồn lại, có chút không dám tin nhìn Diệp Thiên: “Anh là võ giả sao?”.
Vừa rồi Diệp Thiên cõng cô ta bay lên cao ba trượng, không hề sử dụng bất kỳ ma pháp nào, vậy thì ngoài võ giả có tố chất cơ thể vượt xa người thường ra, không còn cách giải thích nào khác.
Hơn nữa, cho dù là những học viên võ giả cùng cấp bậc với cô ta ở Học viện ma võ Thiên Nam, cô ta cũng chưa từng thấy ai có thể bay lên cao ba trượng. Cho dù là các thầy dạy võ giả thực lực mạnh mẽ cũng ít ai có thể làm được.
Cô ta khó mà tưởng tượng, Diệp Thiên lại là một võ giả tu vi cao cường.
“Tôi không biết”, đối diện với câu hỏi của Âu Nhã Nhược, Diệp Thiên lắc đầu.