Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh vẫn ngồi xếp bằng, nhưng ánh mắt trở nên vô cùng sâu sắc.

“Cuộc so tài vạn tộc mấy ngày sau hai người cứ đi theo trình tự bình thường, những chuyện khác không cần lo lắng, cứ giao hết cho tôi là được”.

“Tôi không biết rõ về bảng Thương Khung và cuộc so tài vạn tộc, tôi cần hai người cố gắng nói rõ chi tiết hết mức có thể cho tôi”.

Nghe Diệp Thiên nói, hai anh em nhà họ Cổ miễn cưỡng lấy lại tinh thần. Cổ Lam Nhan kìm nén cảm xúc, mô tả quy mô hình thức của cuộc so tài vạn tộc cho Diệp Thiên nghe.

Nghe anh ta giải thích, Diệp Thiên đã có hiểu biết sơ bộ về cuộc so tài vạn tộc.

Hóa ra cuộc so tài vạn tộc được đặt tên như vậy không chỉ vì ngày đó sẽ có hàng nghìn vạn gia tộc tham gia cuộc thi, mà mỗi một gia tộc xếp hạng trên bảng Thương Khung còn phải chọn một nơi trên núi Kỳ Liên để dựng võ đài.

Những gia tộc muốn thăng hạng, bước lên bảng Thương Khung thì có thể lên đấu võ đài. Ví dụ, nếu gia tộc hạng 100 trên bảng Thương Khung dựng võ đài bị người khác khiêu chiến thành công, gia tộc giành chiến thắng sẽ thay thế gia tộc đã dựng võ đài trở thành gia tộc hạng 100 mới ở trên bảng Thương Khung.

Tuy nhiên, dù có đấu võ đài thành công, gia tộc mới thăng hạng cũng phải dựng võ đài để những gia tộc khác có cơ hội khiêu chiến thăng hạng. Cứ thế mà tính, cho đến khi tất cả võ đài đều không còn gia tộc nào khiêu chiến thì sẽ tuyên bố kết thúc cuộc so tài ở núi Kỳ Liên.

Nói cách khác, cuộc so tài ở núi Kỳ Liên là một cuộc đại loạn đấu không hề có quy tắc hạn chế. Ngoài đấu võ đài chỉ có thể một đánh một ra, có thể nói người dựng võ đài sẽ tiếp nhận vô số trận khiêu chiến, cho đến khi không còn người nào lên võ đài khiêu chiến thì thôi.

Diệp Thiên nghe xong mi mày khẽ cau lại: “Quy tắc đấu võ đài vô hạn này thật là bất công!”.

“Nếu một gia tộc nào đó cứ bị khiêu chiến mãi không ngừng, đồng nghĩa người xuất chiến trong gia tộc bọn họ sẽ bị tiêu hao bởi xa luân chiến, càng lúc càng yếu, vậy chẳng phải người khiêu chiến càng về sau sẽ càng có lợi hay sao?”.

Cổ Lam Nhan gật đầu đáp: “Đúng là vậy, nhưng đó là quy tắc của cuộc so tài vạn tộc. Từ khi Thiên Thần Giới tổ chức cuộc so tài vạn tộc đến nay thì chưa bao giờ thay đổi”.

“Muốn giữ được vị trí của gia tộc mình trên bảng Thương Khung, ngoại trừ phải có sức chiến đấu mạnh mẽ thì còn cần phải ra tay tàn nhẫn, không được nương tay”.

“Chỉ khi nào đánh cho người đến khiêu chiến võ đài đầu rơi máu chảy mới có thể dọa sợ những người khiêu chiến đến sau, khiến bọn họ không còn can đảm để khiêu chiến nữa, như vậy mới giữ được vị trí của mình trên bảng Thương Khung một cách dễ dàng nhất”.

“Vậy à?”.

Ánh mắt Diệp Thiên lóe sáng, lẩm bẩm.

“Hóa ra là vậy!”.

“Nói cách khác chỉ cần giết gà dọa khỉ, thể hiện thực lực tuyệt đối, những người khiêu chiến đến sau sẽ sợ mà từ bỏ khiêu chiến”.

Trong lòng Diệp Thiên đã có tính toán. Ban đầu anh nghĩ cuộc so tài vạn tộc ở núi Kỳ Liên chỉ là một trận đấu phân ra cao thấp thắng thua, giờ xem ra đây lại là một trận giết chóc cực kỳ tanh máu.

Nếu nương tay sẽ dẫn càng nhiều người đến khiêu chiến, cuối cùng bản thân sẽ bị tiêu hao đến chết. Chỉ khi nào dùng một đòn tất sát, dọa cho những người khiêu chiến đến sau khiếp sợ thì mới có thể giải quyết dứt điểm.

Anh siết chặt nắm đấm, cả cánh tay phải hoàn toàn hóa thành màu sao trời đen trắng, năm ngón phát ra tiếng xương kêu rắc rắc.

Anh biết chuyến đi đến núi Kỳ Liên sẽ không tránh khỏi đại khai sát giới.

Lúc này Cổ Như Ngọc đột nhiên bổ sung: “Năm cuộc so tài vạn tộc trong năm trăm năm gần đây chỉ có những thần tộc mạnh nhất đứng trong top 20 là vững như Thái Sơn, gần như không có thần tộc nào dám khiêu chiến với bọn họ. Võ đài bọn họ dựng lên cũng không ai dám lên khiêu chiến”.

“Còn thần tộc từ hạng 20 trở xuống hầu như cứ trăm năm lại thay đổi một lần. Thứ hạng của nhà họ Cổ chúng tôi tụt dốc nhanh nhất trong năm trăm năm này. Những trưởng lão nhà họ Cổ có thực lực mạnh đều hi sinh trong các cuộc so tài vạn tộc trước kia”.

“Diệp thần nhân, hiện nay toàn bộ nhà họ Cổ chúng tôi chỉ còn lại ba người là anh và hai anh em chúng tôi. Chúng ta làm sao tham gia cuộc so tài vạn tộc này?”.

“Chẳng lẽ để anh một mình giữ võ đài, đối mặt với nghìn vạn người khiêu chiến hay sao?”.

Nói đến đó, trong mắt cô ta hiện ra vẻ lo lắng.

Diệp Thiên không cho ý kiến, chỉ trịnh trọng nói: “Cho dù chỉ dựa vào ba người chúng ta cũng không thể không tham gia cuộc so tài vạn tộc này”.

“Nhưng tôi sẽ không chọn giữ võ đài”.

“Mà là sẽ đi đấu võ đài!”.

Hai anh em nhà họ Cổ nghe xong đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Đấu võ đài?”.

Theo bọn họ thấy, dựa vào một mình Diệp Thiên có thể giữ được võ đài của nhà họ Cổ đã là may mắn được ông tổ phù hộ rồi.

Diệp Thiên còn muốn đi đấu võ đài?

Diệp Thiên chậm rãi gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ kiên quyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK