Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 1550

Nhưng Diệp Thiên lại không hề bị tổn hại gì, hơi thở vẫn như cũ, không những vậy, cậu còn đánh ra một kiếm, chặt đứt cánh tay của Jone, như vậy sao bọn họ không chấn động được chứ?

“Mấy tuyệt kỹ bèo bọt này mà cũng muốn giết tôi?”

Diệp Thiên đứng giữa không trung, từ trong mây đen bước ra từng bước, ánh mắt lạnh nhạt, sâu thẳm như vì sao.

Điển Vinh nhìn Diệp Thiên xuất hiện, thấy cậu còn không bị thương gì, hai mắt lập tức trợn tròn, cũng vô cùng hoảng sợ.

“Vậy mà không bị sao?”

Õng ta nuốt nước bọt, ánh mắt lại càng chấn động.

ông ta chính là lão tông chủ của Phi Giáp Môn, là quản lý duy nhất cả trăm năm nay của Phi Giáp Môn, đã sớm tu luyện trọn vẹn các tuyệt nghệ mọi cấp bậc của Phi Giáp Môn, thân xác cũng đã tiến gần tới Kim Cương Bất Hoại.

Nhưng vừa nãy Diệp Thiên tay không rung chuyển Hắc Bạch Niết Bàn, quả thực khiến ông ta kinh sợ một hồi, mà bây giờ Diệp Thiên lại đối mặt trực diện với vụ nổ của Hắc Bạch Niết Bàn mà không hề bị thương gì, sức mạnh thân xác như vậy đã vượt ngoài tầm hiểu biết của ông ta.

“Thần Ma Chi Khu, Diệp Lăng Thiên thật sự đã vượt ngoài thân xác nhân loại, đạt đến Thần Ma Chi Khu rồi sao?”

“Chưa đầy hai mươi tuổi đã có được Thần Ma Chi Khu, cho dù trăm năm trước thời kì thần linh tiên nhân chia cắt, e rằng cũng chưa từng xuất hiện!”

Ánh mắt ông ta sôi sục, một lúc lâu vẫn chưa bình tĩnh.



Trong lịch sử của Phi Giáp Môn ghi chép lại, cũng chỉ có tông chủ Phi Giáp Môn hơn ba trăm năm trước mới tu luyện thành công Thần Ma Chi Khu, ông ấy cũng là người đầu tiên trong lịch sử Phi Giáp Môn sở hữu Thần Ma Chi Khu.

Nhưng người này đã ẩn nấp khỏi thế gian đã bă trăm năm, sống chết không biết, chí có thể trớ thành truyền kỳ để tham khảo, mà lúc này, một người sở hữu Thần Ma Chi Khu sống sờ sờ đang ở trước mặt ông ta.

Jone và Doyle đứng kề vai nhau, nhưng Doyle nhìn chỗ cánh tay bị cụt của ông bạn già thì vẻ mặt lại càng kinh sợ.

Ông ta quay lại nhìn Diệp Thiên, ánh mắt không còn vẻ cao cao tại thượng, mà thay thế bằng vẻ e dè lo sợ chưa từng có.

“Diệp Lăng Thiên, rốt cuộc cậu là quái vật gì?”

Ông ta siết chặt nắm đấm, giọng nói trầm thấp u ám.

“Hừ!”. Diệp Thiên không hề trả lời, ngón giữa và ngón trỏ tay phải tạo thành kiếm quyết, những điếm sáng xanh chiếu sáng bên trên.

“Bản lĩnh của các người cũng chỉ có chút đó thôi, đáng tiếc, không thể làm ta bị thương!”

“Tôi muốn giết các ông cũng dễ như trở bàn tay!”

Jone và Doyle nghe vậy đều biến sắc, bất giác lùi về sau nửa bước.

Chỉ vỏn vẹn nửa bước, nhưng ánh mắt Điển Vinh lại trở nên nghiêm trọng.

Ông ta biết, Hắc Bạch Song Sát đã cảm thấy e sợ Diệp Thiên, một kiếm vừa nãy của Diệp Thiên quả thực quá đáng sợ.

Không hề có dấu hiệu trước, không hề kiềm lực, cứ vậy đột nhiên lao đến, kiếm mang chém ngang cả trời, với tốc độ ánh sáng, mặt thường không thể quan sát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK