Trong sảnh chính của nhà họ cổ, nhiều ánh mắt tập trung lên người thanh niên vừa mới đến, vẻ mặt mỗi người mỗi khác.
Đặc biệt là khi nhìn thấy hai anh em cố Lam Nhan và cố Như Ngọc đi cùng người thanh niên, bọn họ đều thay đối sắc mặt, đều tò mò về thân phận của người thanh niên.
“Chưởng khống nhất nguyên?”.
Cổ Hoa là gia chủ nhà họ cổ, tu vi đạt đến chưởng khống tứ tượng, là người mạnh nhất của nhà họ cố hiện nay. ông ta nhìn qua là nhận ra tu vi của thanh niên, ánh mắt dao động.
ớ độ tuổi đó mà có thế tu thành cảnh giới chướng khống, ở Thiên Thần Giới cũng có thế xem là thiên tài hạng nhất, không thế không xem trọng.
Lấng Hiên Thanh Nhân ngồi trên ghế thái sư, vẻ mặt hoàn toàn sa sầm.
“Anh đang nói chuyện với tôi sao?”.
Hằn nheo hai mắt lại, hiện ra đường cong nguy hiểm.
Người đến chính là Diệp Thiên. Anh chắp tay bước vào sảnh chính, đi lướt qua Lăng Hiên Thanh Quân, không nhìn hắn. Hai anh em nhà họ cố nhanh nhảu kê một chiếc ghế ra cho Diệp Thiên ngồi.
Sau khi ngồi xuống, Diệp Thiên nhận lấy tách trà, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Làng Hiên Thanh Quân.
“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo c‘âu, nhưng anh dùng thủ đoạn uy hiếp như vậy chỉ khiến người khác cằm thấy khinh thường”.
“Nhà họ Cố nay đã cỏ tôi, anh cút được rồi!”.
Trước kia Diệp Thiên nói chuyện còn khá hòa nhã, nhưng bây giờ giọng nói của anh đẵ chứa đựng sự sắc bén.
Người trong sảnh chính thay đổi vẻ mặt. Đặc biệt là Lãng Hiên Thanh Quân, hằn đường đường là một đại tu sĩ cảnh giới chưởng khống tam tài, đứng thứ mười lăm trên bảng Tài Tuấn, đẫ bao giờ bị người khác quở mắng ngay mặt như vậy?
Huống hồ Diệp Thiên chỉ là chưởng khống nhất nguyên, hấn nhấc tay là có thể nghiền nát. Diệp Thiên có tưcách gì mạnh miệng bảo hẳn cút?
Hằn vốn muốn ra tay với Diệp Thiên nhưng nghĩ tới đây là địa bàn của nhà họ Cố, còn có một vị chưởng khống tứ tượng là Cổ Hoa ở đó, hắn lập tức chuyến ánh nhìn sang cổ Hoa.
“Gia chủ Cố, hôm nay tôi đến đây là nể mặt nhà họ cố các ông, được các ông mời
tới. Bây giờ tôi ở sảnh chính nhà họ cổ lại bị người khác bắt phải cút ra ngoài, thành ý của các ông như vậy đấy sao?”.
Nghe câu đó, cố Hoa lập tức nghiêm mặt, các trưởng lâo cấp cao của nhà họ cố cũng trở nên nghiêm nghị.
Đại trường lâo nhà họ cố lên tiếng trước, nhìn thẳng Diệp Thiên.
“Cậu bạn, hôm nay nhà họ cổ chúng tôi đang bàn bạc việc quan trọng liên quan đến cuộc so tài vạn tộc ở núi Kỳ Liên. Lăng Hiên Thanh Quân là khách quý của nhà họ Cổ chúng tôi, cậu buông lời thiếu lễ độ với cậu ấy ờ sảnh chính của nhà họ cổ có phải không phù hợp lấm không?”.
“Mặc dù cậu là người do Lam Nhan và Như Ngọc mời đến, nhưng hành vi của cậu có chút không thỏa đáng”.
Đại trưởng lão lên tiếng, các trưởng lão còn lại cũng xì xầm chỉ trỏ, cảm thấy Diệp Thiên hơi quá đáng.
Dù gì Lăng Hiên Thanh Quân cũng là trợ lực có thực lực mạnh nhất mà nhà họ cổ có thế mời được. Hằn ở đây, cuộc so tài vạn tộc ở núi Kỳ Liên nhà họ cố có bảy phẫn mười khả năng giữ được vị trí trên bảng Thương Khung, không bị tước danh hiệu thần tộc.
Mặc dù Diệp Thiên cũng là một thiên
tài hiếm có, nhưng tu vi chưởng khống nhất nguyên vẩn quá yếu, không thế đảm bảo nhà họ Cố nắm chắc phân thắng.
Bên nào mạnh bên nào yếu, nên về phe nào, đương nhiên bọn họ biết rõ.
Chỉ có CỔ Hoa vẫn ngồi ở ghế chính, không nói lời nào. ông ta biết tính cách của con mình, biết bọn họ sẽ không vô duyên vô cớ dẩn Diệp Thiên về đây. ông ta chỉ tò mò Diệp Thiên chỉ mới đạt tới cảnh giới chưởng khống nhất nguyên, sao lại có gan nói chuyện với Làng Hiên Thanh Quân như vậy?
CỔ Lam Nhan và cố Như Ngọc đang định lén tiếng, Diệp Thiên lại xua tay, ra hiệu bọn họ không cân nói, tự mình sẽ xử lý.
Diệp Thiên không quan tâm đến lời nói của các trưởng lão nhà họ cổ, cũng không màng nhìn đại trưởng lão, chỉ nhìn thắng vào Làng Hiên Thanh Quân.
“Lúc nãy tôi nói chuyện với anh, anh lại không trả lời, tôi coi như anh đã đưa ra lựa chọn”.
“Tôi đã nói rồi, anh không cút, tôi sẽ đích thân ra tay!”.
“Đừng nói tôi không cho anh cơ hội, nếu anh có thế đỡ được của tòi một chưởng, tòi sẽ dập đầu tạ tội với anh!”.
“Nếu anh không đỡ được, sau này gặp người của nhà họ cố phải đi đường vòng
cho tôi!”.
Lãng Hiên Thanh Quân nghe xong suýt thì bật cười thành tiếng. Hắn là chưởng khống tam tài, Diệp Thiên chỉ là chưởng khống nhất nguyên lại dám ra tay với hắn, còn nói chỉ cân đỡ được một chưởng thì sẽ dập đầu tạ tội.
Theo hằn thấy, Diệp Thiên chỉ là đang tìm chết!
Hẳn còn chưa kịp cười thành tiếng, Diệp Thiên đã hành động.
Diệp Thiên vung tay, nấm ngón khép lại, nhẹ nhàng đấy ra.
Trong nháy mất, toàn bộ đại sảnh của nhà họ CỔ nổi gió lớn, khí kình tung hoành. Chưởng phong của Diệp Thiên đi đến đâu, bất kế là sàn nhà hay bàn ghế đều bị đánh tan thành mảnh vụn.
Lăng Hiên Thanh Quân biến sắc, vẻ mặt chuyển từ bỡn cợt thành nghiêm trọng.
“Sao có thể như vậy?”.
Một chưởng của Diệp Thiên trông vô cùng bình thường, nhưng sức mạnh cuồng bạo chứa trong đó hắn lại chưa từng thấy. Cho dù là các cao thủ cảnh giới cao hơn chưởng khống ngũ khí trong sư môn của hắn cũng chưa chằc có thể đánh ra một chưởng mạnh như vậy.
Lúc này hắn không kịp suy nghĩ, nhảy
vọt lên cao, đánh nát ghế thái sư ở phía dưới. Sau đó lùi về sau mười bước, kéo dài khoảng với Diệp Thiên, gân xanh trên người nối lên, quân áo rách toác.
“Ngưu Ma Chi Tướng!”.
Hăn hét lên một tiếng chấn động đất trời, cơ thể bỗng cao vọt một trượng, hóa thành người khổng lồ gần năm mét, đỉnh đau xuất hiện một cặp sừng.
Đây là công quyết luyện thế đặc biệt của sư môn hắn, dù không bằng đạo thế hoang cổ nhưng đấu với những đạo thế trường sinh đỉnh cao ở vũ trụ cấp thấp vẫn dư sức. Chỉ trong chớp mất, sức mạnh thân xác của hắn đã bạo phát, đánh ra một quyền.
“Ầm!”.
Trong hư không hiện lên một con đường lõm xuống, quyền kình mạnh mẽ của Làng Hiên Thanh Quân kèm theo sát khí dồi dào đánh thẳng vào trung tâm chưởng lực của Diệp Thiên.
“Ầm!”.
Trước ánh nhìn chằm chằm của mọi người, hai luông sức mạnh hung hân chạm nhau.
Tất cả mọi người đều cho rằng đây là một trận tranh đấu ngang tài ngang sức, nhưng chỉ lát sau, vẻ mặt của bọn họ đâ
cứng đờ.
“Phụt!”.
Một tiếng trầm nặng vang lên, mọi người nhìn thấy Lăng Hiên Thanh Quân phun ra máu. Một quyền vô cùng mãnh liệt của hằn bị chưởng phong của Diệp Thiên nuốt chửng, không gian rung chuyến dữ dội, phát ra tiếng kêu vang trời.
Lăng Hiên Thanh Quân giống như con diều đứt dây, từ cửa sảnh chính của nhà họ CỐ bay thẳng một đường ra sau, đâm gãy cây to, vách tường, hàng rào, cuối cùng lăn ra ngoài trang viên nhà họ cố.
Nơi ngực hằn hiện ra một dấu tay lõm sâu, miệng vẫn không ngừng trào máu, nội tạng đã bị thương nặng.
Hắn chỉ vừa vùng vẫy đứng dậy, giọng nói của Diệp Thiên lại vang lên.
“Một chướng này tôi chỉ dùng ba thành công lực”.
“Nếu còn dám nán lại ở cổ Thành, tôi sẽ lấy mạng anh!”.
Lãng Hiên Thanh Quân nghe xong nào dám nhiều lời, hét lên một tiếng thê lương, sau đó hóa thành luồng sáng biến mất không còn tung tích.
Trong sảnh chính của nhà họ cổ, mọi người há hốc miệng, vẫn chưa hoàn hồn sau một chưởng của Diệp Thiên. Ngay cả hai
anh em nhà họ cổ coi Diệp Thiên như thần nhân cũng sững sờ, cảm thấy khó tin bởi thực lực mà Diệp Thiên thể hiện ra.
Chường khống nhất nguyên mạnh như vậy từ lúc nào?
Hơn nữa, đây mới chỉ là một chưởng ba thành cồng lực của Diệp Thiên, nếu Diệp Thiên dốc hết sức ra tay thì sẽ là cảnh tượng gì?
Diệp Thiên không hề quan tâm điều này, chỉ nhìn sang đám người nhà họ cổ, giọng nói ung dung vang lên.
“Cuộc so tài vạn tộc ở núi Kỳ Liên lần này tôi sẽ trợ giúp nhà họ cổ xuất chỉếnl”.
“Các ônq còn V kiến gì không?”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK