Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bốp!”.
Diệp Thiên đánh một quyền ra, không gian xung quanh địa vực kỳ dị này trở nên méo mó, một luồng quyền kình chứa đầy đại đạo dồi dào tỏa ra chính khí hùng hậu, kéo một màn sáng rất dài từ trên mây xanh xuống, sau đó hóa thành chùm sáng to mười mấy trượng, va vào cánh cửa dịch chuyển không gian.
Tuy lục đại thần sứ lập tức có phân ứng, nhanh chóng đóng cửa dịch chuyển lại, nhưng khoảnh khắc cánh cửa sắp khép, vần bị chùm sáng quyền kình này tìm được khe hờ chui vào. Chỉ nghe thấy một tiếng động lớn vang lên, khu vực chỗ cửa dịch chuyến bỗng rung chuyển dữ dội.
“Phụt!”.
Tuy Diệp Thiên không nhìn thấy, nhưng lục đại thần sứ trong cửa dịch chuyển đều đồng thời phun ra máu tươi. Thần sứ Kiêu Cuồng ở cuối cùng còn bị quyền kình xuyên qua cơ thể, lồng ngực xuất hiện một quyền ấn mờ nhạt.
Hắn phun ra nội tạng nát vụn, thần mang trong mắt cũng nhanh chóng trở nên ảm đạm.
“Kiêu Cuồng?”.
Tuy nám người còn lại đều bị thương, nhưng vẫn lập tức quay lại nhìn thẫn sứ Kiêu Cuồng, rồi đỡ lấy hắn.
Thần sứ Tăng Hận bị thương nhẹ nhất, sau khí kiếm tra qua loa cho thần sứ Kiêu Cuồng, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
“Tất cả nội tạng vỡ nát, tâm mạch đứt đoạn”.
‘Họ Diệp kia ra tay thật độc ác”.
Những người còn lại cũng sầm mặt xuống, sắc mặt vô cùng khó coi.
Bọn họ không ngờ, lần bắt bớ tràn ngập tự tin này lại có kết cục như vậy.
Vốn tường có thể dễ dàng bắt được Diệp Thiên, nhưng không ngờ anh lạì có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy, hơn nữa còn tu thành tam nguyên quy nhất và ngũ khí triều nguyên mà vũ trụ cấp thấp tuyệt đối không thể tu được. Chưa kể anh còn sử dụng được sức mạnh của hàn khí Hoàng Tuyền, ngay cả bọn họ cũng không chống lại được.
“Khốn kiếp!”.
Thần sứ Ưu Uất đấm một quyền vào vách không gian bên trong cửa dịch chuyến, khiến không gian xung quanh dao động mãnh liệt.
Quyền này của Diệp Thiên quá mạnh, cũng quá tàn nhăn.
Nếu không phải thần sứ Kiêu Cuồng dùng sức mạnh bản nguyên có thiên thần Hoàng Tuyền ờ trong người hộ thế, thì quyền này củ Diệp Thiên đủ đế giết luôn hẳn.
“Chúng ta biết ăn nói sao đây?”.
Thần sứ Bỉ Thương tỏ vẻ chán chường, nói vớĩ mấy người còn lại.
“Ăn nói sao à?”.
Thần sứ Tàng Hận khẽ lắc đầu: “Đương nhiên là nói đúng sự thực rồi”.
“Bây giờ tên họ Diệp kia đã kế thừa hoàn toàn thần cách của thiên thần Hỗn Độn. Nói cách khác, bây giờ cậu ta chính là thiên thần Hổn Độn!”.
“Chưa kế cậu ta còn hấp thu một phần sức mạnh của năm người chúng ta, đẩy nhanh tốc độ đồng hóa sức mạnh của cậu ta ở Thiên Thần Giới. Bây giờ cậu ta đã có tư cách khiêu chiến với các thiên thần rồi”.
Những người còn lại đều im lặng, cho dù bọn họ không muốn thì cũng phải thừa nhận mình không làm gì được Diệp Thiên. Sau khi được khí vị diện ớ Thiên Thần Giới đồng hóa
sức mạnh, Diệp Thiên đã có sức chiến đấu không cùng đẳng cấp với bọn họ.
Cảnh sắc trong cửa dịch chuyển biến đổí, cuối cùng bọn họ cũng đến được thành phố Hải Tân hùng vĩ kia. Đây chính là nơi ở của thiên thần Hoàng Tuyền, cũng là một trong mấy đại thánh địa của Thiên Thần Giới – thiên cung Hoàng Tuyền.
Sáu người khí huyết nhộn nhạo, thương thế khác nhau, đến trước chiếc giường ngọc hàn băng kia, quỳ sụp xuống đất.
Bóng dáng trên giường ngọc hàn băng luôn quay lưng về phía bọn họ, chỉ có giọng nói bình thản vang lên.
“Thất bại rồi sao?”.
Giọng nói này không chút đe dọa, cũng không thế hiện vui buồn, nhưng vào taĩ lục đại thần sứ lạí như sét đánh bên tai, khiến bọn họ run sợ trong lòng.
“Xin thiên thần trách phạt!”.
Ngoài thần sứ Kiêu Cuồng đã mất ý thức, năm thần sứ còn lại đều quỳ xuống, nặng nề dập đầu, không dám ngẩng lên chút nào.
Bóng dáng trên giường ngọc hàn băng vẫn bất động, chỉ giơ bàn tay lên, sức mạnh vô hình
cuốn tới, kéo thần sứ Kiêu Cuồng bị thương nặng mất đi ý thức đến trước mặt mình.
“Tu vi mấy triệu năm mà bị một thằng nhãí không đến 100 tuổi đánh ra nông nổi này?”.
Ông ta nhò giọng nói, rồi lắc đầu, năm ngón tay bất ngờ siết chặt.
“BụpỊ”.
Cơ thế của thần sứ Kiêu Cuồng giống như quả bóng bay được bơm, dần phồng lên, sau đó nổ tung trước ánh mắt kinh hãi của năm thần sứ còn lại, biến thành sương máu đầy trời.
“Ơ…”
Năm người sợ hãi rụng rời, thiên thần Hoàng Tuyền trước giờ không đế lộ vui buồn trên mặt, thậm chí bọn họ còn chưa bao gíờ thấy ông ta nối giận, nhưng cách làm việc của ông ta lại khiến bọn họ sợ hãi từ tận đáy lòng.
Không aí biết tiếp theo có đến lượt mình hay không.
Nhưng sau khi bóp nố tung thần sứ Kiêu Cuồng, bóng dáng yên lặng hiền hòa kia không ra tay với năm người còn lại, chỉ bình thản nói: “Con người có thể thất bạỉ, nhưng đừng ngã hai lần ở một chỗ”.
“Kiêu Cuồng đã mất giá trị, một món công cụ không còn hữu dụng thì chi có thể bị hủy diet'”.
Dứt lời, ngón tay ỏng ta khẽ điếm, luồng sương máu do thần sứ Kiêu Cuồng hóa thành bắt đầu nhu động điên cuồng, sau đó hóa thành năm luồng sáng đỏ máu.
Nếu nhìn kĩ chúng sẽ phát hiện đó là hình dạng của năm cánh tay.
Năm cánh tay!
“Đi!”.
Chỉ thấy bóng dáng trên giường ngọc hàn băng cong tay khẽ búng, năm luồng sáng đò máu đồng thời bắn ra, gắn vào bả vai bị gãy của năm thần sứ.
“Vù!”.
Dao động kỳ dị giáng xuống, cánh tay bị đứt của năm thần sứ tái sính như kỳ tích. Hơn nữa, bọn họ có thể cảm nhận được cánh tay mới được nối lạì dùng còn thuận tiện hơn trước đây. Lúc này, sức mạnh trong người bọn họ lại tăng vọt, tất cả đều đạt tới chưởng khống thập phương.
Thần sứ Tăng Hận mạnh nhất còn cảm thấy sức mạnh của mình đã chạm kịch trần của
cảnh giới chường khống, thêm một bước nữa là có thể phá vỡ rào cản, đạt tới tĩnh vực hoàn toàn mới.
Năm người nào dám chậm trễ, lập tức cúì người vái bóng dáng trước mặt.
“Cảm ơn thiên thần!”.
Bóng dáng kia không quay lại, chỉ có giọng nói bình thản vang lên.
“Bắt đầu từ bây giờ, không còn lục đại thần sứ nữa, chỉ có ngũ đại thần sứ”.
“Nếu lần sau tôi giao việc mà còn thất bại, thì các cậu không cần phải tồn tại nữa, hiếu chưa?”.
Năm người không dám cãi lời, chỉ cúi đầu đáp.
“Vâng”.
Ông ta phất tay, các thần sứ lần lượt lui xuống, chỉ có thần sứ Tăng Hận vẫn còn ờ lại.
“Thiên thần!1*.
Ông ta nhìn bóng dáng kia, trầm giọng nói: “Chân lực hỗn độn trong người Diệp Thiên đã bắt đầu được khí vị diện của Thiên Thần Giới đồng hóa, trở thành sức mạnh cao cấp hơn.
Sao đại nhân không nhân lúc này mà tìm cậu ta
giết luôn đi?”.
“Với chênh lệch giữa cậu ta và đạĩ nhân hiện giờ, dù đại nhân giết cậu ta trăm rân nghìn lần cũng dễ như trớ bàn tay!”.
Bóng dáng kia không phủ nhận, chỉ khẽ cười.
“Ván cờ của tôi đâu đơn gián chỉ là sinh tử thắng thua?”.
“Năm đó Cố Cận Hồn đấu với tôi lâu như vậy, tuy tôi không thắng được ông ta, nhưng tầm nhìn của tôí đã hơn ông ta lâu rồi”.
“Ông ta sẽ không bao giờ biết tôi đã mất bao nhiêu thời gian cho ván cờ này”.
Thần sứ Tăng Hận tỏ vẻ khó hiểu, nhưng cũng không dám đoán bừa suy nghĩ của bóng dáng kia, chỉ nói tiếp: “Lần này khi rời khỏi Trái Đất ở vũ trụ cấp thấp, tôi đã thu thập được một số mảnh lính hồn của Độc Cô cảnh Viêm, chắc là lúc hắn bị Diệp Thiên đánh bại còn sót lại”.
“Ồng xem còn dùng được không?”.
Dứt lời, ông ta đẩy bàn tay, một luồng sáng lơ lửng giữa không trung, bay đến trước mặt ngườĩ đàn ông trẽn giường ngọc hàn băng.
“Mảnh linh hồn của Độc Cô cảnh Viêm?”.
Người đàn ông trên giường ngọc hàn băng phát ra một tiếng hừ lạnh lùng, nhưng vẫn điểm ngón tay vào luồng sáng. Ánh sáng lập tức tỏa ra, trong luồng sáng dần hiện ra một khuôn mặt, chính là Độc Cô cảnh Viêm.
“Độc Cô Cảnh Viêm, đây là tia linh hồn cuối cùng cùa cậu còn sót trên đời này, bắt đầu từ lúc đi theo tôi, cậu vẫn luôn làm việc ở vũ trụ cấp thấp cho tôi, trở thành người đại diện của tỏi”.
“Nhưng cậu chưa bao giờ thấy diện mạo thật của tôi”.
“Hôm nay, tôi sẽ cho cậu gặp tôi thực sự một lần, coi như thưởng cho công lao vất vả bao nhiêu năm của cậu”.
Độc Cô Cảnh Viêm vốn đang trong hỗn độn mông lung, một lúc lâu sau mới hồi phục chút ý thức từ tia tàn hồn kia, nhìn về phía người đàn ông trên giường ngọc hàn băng.
Nhưng mới nhìn một cái, đồng tử của ông ta đã sững lại, kêu lên đầy kinh ngạc.
“Là ông?”.
“Sao có thể như vậy được? Sao lại là ông?”.
Ông ta hét lên mấy tiếng, sau đó tiếng kêu
hóa thành tiếng cười điên cuồng. Mảnh linh hồn của ông ta cũng nhanh chóng biến mất trong tiếng cười, theo gió bay đỉ khỏi thành Hái Tân.
Cho đến giây phút chết hẳn này, Độc Cô Cảnh Viêm chưa từng nghĩ thần tử Hoàng Tuyền mà mình trung thành bao nhiêu nãm lại là “người đó”.
Rốt cuôc “người đó” là aí?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK