“Soạt!”.
Trên không trung, Diệp Thiên chắp tay đứng giữa hư không, trong mắt tỏa ra sát khí khó nói nên lời, dường như muốn thiêu đốt cả bầu trời này.
Ở Trái Đất, Hoa Lộng Ảnh vì bị Athena đoạt xác, sinh ra ý thức tự bảo vệ, cho nên tạm thời mất đi ký ức về cậu, nhưng chắc chắn không vô tình cay nghiệt với cậu như vậy.
Nhưng lúc nãy, Hoa Lộng Ảnh ra tay không hề do dự, không hề dây dưa, hoàn toàn xem cậu như kẻ địch. Nếu không phải cậu có Phệ Thiên Trường Sinh Thể phòng ngự hộ thể thì đã bị một kiếm của Hoa Lộng Ảnh chém làm đôi ngang hông từ lâu.
Mặc dù cậu không biết rốt cuộc Hoa Lộng Ảnh đã xảy ra chuyện gì, sao lại rời khỏi Trái Đất, xuất hiện ở Chân Vũ Thánh Môn, nhưng mọi thứ chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến Chân Vũ Thánh Môn.
Từ khi biết Thiên Thần Tông có liên quan đến Chân Vũ Thánh Môn, cậu đã không có thiện cảm với tông môn này, giờ này cậu chỉ còn lại sát ý lạnh lẽo.
Không diệt Chân Vũ Thánh Môn, cậu tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
“Nhóc con, bình tĩnh lại!”.
Cảm nhận được sát ý vô cùng nồng đậm của Diệp Thiên, trong thần phủ của cậu đột nhiên vang lên giọng nói của Lạc Tông Diễm.
Càn Khôn Luyện Thần Ấn kết nối mật thiết với thần hồn của Diệp Thiên, cho nên bà ấy phát hiện được cảm xúc Diệp Thiên dao động mạnh.
“Dì Lạc!”, sát ý trong mắt Diệp Thiên tan đi, nhưng giọng nói vẫn vô cùng trầm thấp.
Lạc Tông Diễm nói: “Người con gái vừa rồi là người quen của cậu, hơn nữa có khả năng là người yêu của cậu, đúng không?”.
Lạc Tông Diễm không hổ danh là lão quái vật đã sống mấy chục nghìn năm, một lời trúng đích.
“Phải”, Diệp Thiên nghiêm túc đáp, kể lại chuyện đã xảy ra với Hoa Lộng Ảnh ở Trái Đất.
“Hoa Bạch Ám? Chắc là Hắc Bạch Tỉnh Hồn Thảo rồi”.
“Thứ đó quả thật có thể trợ giúp cô ấy khôi phục thần hồn, nhưng ký ức chôn sâu trong ý thức lại khó mà khôi phục”.
“Khi ấy cậu rời khỏi cô gái đó để cô ấy đừng nhớ tới những chuyện liên quan đến cậu, cách làm này là đúng, bởi vì nếu cô ấy cứ liên tục lặp lại ký ức như vậy sẽ khiến thần hồn của cô ấy bị thương lần hai. Đến lúc đó, dù là Hắc Bạch Tỉnh Hồn Thảo cũng chưa chắc đã có tác dụng”.
Diệp Thiên gật đầu, ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo.
“Tôi vốn định đợi khi nào tôi tu thành ở vũ trụ quay về sẽ dùng đại thần thông khôi phục ký ức cho cô ấy, nhưng không ngờ cô ấy lại xuất hiện ở đây, còn gia nhập Chân Vũ Thánh Môn!”.
“Vừa rồi nhìn bộ dạng của cô ấy hoàn toàn không nhớ gì về tôi, chỉ coi tôi như kẻ địch cần phải giết, vẻ lạnh lùng đó chắc chắn không phải giả vờ”.
Nói đến đó, Diệp Thiên đột nhiên hỏi Lạc Tông Diễm.
“Dì Lạc, dì hiểu nhiều biết rộng, rốt cuộc cô ấy bị làm sao?”.
Ký ức nói cho cùng cũng là lĩnh vực liên quan đến thần hồn. Lạc Tông Diễm là tu sĩ luyện thần hiếm hoi trong vũ trụ, có lẽ bà ấy sẽ biết một ít tin tức.
Lạc Tông Diễm trầm ngâm một lúc mới trả lời.
“Theo tôi thấy, tình hình lúc nãy của cô ấy có lẽ là trúng thuật thần niệm độc môn của Chân Vũ Thánh Môn: Tinh Ngân Chi Nhãn!”.
“Tinh Ngân Chi Nhãn?”, Diệp Thiên ngạc nhiên, sao cái tên này nghe giống nơi trấn áp Hư Nhược Vô vậy?
Dường như Lạc Tông Diễm cảm nhận được nghi hoặc của Diệp Thiên, lại lên tiếng: “Chuyện này chẳng có gì lạ, nơi trấn áp Tiểu Hư là do Thần Sáng Thế một tay tạo ra!”.
“Chân Vũ Thánh Môn vốn là một đạo thống truyền thừa do Thần Sáng Thế truyền lại. Thần Sáng Thế có thể xem là tổ sư gia của Chân Vũ Thánh Môn. Thuật thần niệm này cũng là ông ta truyền cho Chân Vũ Thánh Môn!”.
“Tinh Ngân Chi Nhãn ở dải Ngân Hà có lẽ là được đặt tên từ thuật thần niệm này!”.
“Cái gì?”, vẻ mặt của Diệp Thiên thay đổi.
Lúc ở Trái Đất, Hoa Lộng Ảnh bị tàn hồn của Athena đoạt xác, mà Athena là đệ tử của Thiên Thần Tông. Sau khi rời khỏi Trái Đất, cậu tìm đến Thiên Thần Tông, Thiên Thần Tông lại là một đạo thống truyền thừa của Chân Vũ Thánh Môn!
Bây giờ Lạc Tông Diễm lại nói với cậu Chân Vũ Thánh Môn là do Thần Sáng Thế truyền lại!
Hết tin này đến tin khác liên kết với nhau, giống như một bàn tay vô hình đang từ từ đẩy cậu về phía trước.
Cậu đi một đường đến đây có vẻ như đều không thoát khỏi liên quan đến Chân Vũ Thánh Môn, nói đúng ra là không thoát khỏi Thần Sáng Thế ở phía sau Chân Vũ Thánh Môn.
Cậu càng cảm thấy có vài chuyện xảy ra không phải là ngẫu nhiên, dường như mình đã rơi vào vòng xoáy lớn của ván cờ giữa Thần Sáng Thế và người khác.
“Chẳng lẽ là vì ông tổ?”.
Cậu khẽ giọng lẩm bẩm, nghĩ tới những trải nghiệm và thăng trầm của mình ở Trái Đất, cậu càng cảm thấy như từ lâu đã có người sắp xếp tất cả mọi thứ cho cậu, để cậu từng bước trưởng thành.
Chỉ là những chuyện này quá mơ hồ, bây giờ cậu không thể điều tra, chỉ đành gác lại những ý nghĩ này.
“Dì Lạc, dì nói Tiểu Ảnh đã trúng Tinh Ngân Chi Nhãn, chuyện đó là sao?”.
Giọng nói của Lạc Tông Diễm lại vang lên: “Tôi nói rồi, Tinh Ngân Chi Nhãn là thuật thần niệm của Chân Vũ Thánh Môn, hơn nữa cần phải tu luyện đến cảnh giới thánh nhân mới có thể phát huy được uy lực chân chính của thuật thần niệm này”.
“Năm xưa, tôi còn chưa đạt tới thánh nhân cũng từng giao đấu với một số cao thủ của Chân Vũ Thánh Môn. Thuật thần niệm này tên là “Tinh Ngân Chi Nhãn”, có sức sát thương rất lớn đối với con người, có thể xóa ký ức của con người. Tu sĩ cảnh giới thánh nhân sử dụng thậm chí có thể thay đổi ký ức của người khác, đắp nặn lại những trải nghiệm của người bị thi thuật”.
Diệp Thiên nghe vậy, sự kinh hãi trong mắt càng đậm thêm.
“Xóa bỏ ký ức? Thậm chí là thay đổi ký ức?”.
Xóa bỏ ký ức thì cậu còn hiểu được, chỉ cần hủy thần phủ người đó là có thể xóa sạch ký ức của người đó.
Nhưng thay đổi ký ức thì thực sự đáng kinh hãi.
Ở Trái Đất, cậu đã biết đến thuật Nhiếp Tâm mạnh mẽ, nhưng cũng chỉ có thể ảnh hưởng đến tinh thần của người khác, khiến ký ức của người đó sai lệch. Còn thay đổi ký ức, Diệp Thiên chưa từng nghĩ tới trên đời này lại còn thủ đoạn như vậy.
Ít nhất cậu của hiện tại không làm được.
“Với tình hình hiện nay, có lẽ bạn gái cậu bị người của Chân Vũ Thánh Môn đưa đi khỏi Trái Đất!”, Lạc Tông Diễm lạnh lùng nói: “Theo những gì cô ấy vừa mô tả, người đưa cô ấy đi có lẽ là đại năng thánh nhân xếp thứ ba trong Chân Vũ Thánh Môn, Thanh Dương Thánh Giả!”.
“Sau khi đưa bạn gái cậu đi, ông ta dùng Tinh Ngân Chi Nhãn xóa bỏ ký ức vốn có của cô ấy, sau đó lại thay đổi một số ký ức về cuộc sống ở Chân Vũ Thánh Môn của cô ấy!”.
“Vì vậy cô ấy mới có tính cách như bây giờ”.
“Khốn nạn!”, Diệp Thiên nghe xong, sát ý trong mắt vốn đã tan đi lại hội tụ, nắm tay siết chặt, khớp xương vang tiếng lục cục. Ánh sáng xanh lan tràn quanh người cậu, không gian dần dần vỡ nát dưới sức nặng của ánh sáng xanh.
Một lúc lâu sau, cậu mới sực tỉnh, hỏi Lạc Tông Diễm: “Dì Lạc, có cách gì để giải quyết Tinh Ngân Chi Nhãn không?”.
“Đương nhiên là có!”, Lạc Tông Diễm khẽ cười thành tiếng.
“Thuật thần niệm trong vũ trụ đều dùng thần niệm làm nền tảng, thuật thần niệm có mạnh cũng phải dựa vào thần niệm thúc đẩy!”.
“Nói trắng ra, Tinh Ngân Chi Nhãn chỉ là một thuật thần niệm cực kỳ mạnh mà thôi, chỉ cần sức mạnh thần niệm của cậu đủ mạnh thì có thể phá được nó!”.
Nói đến đó, Lạc Tông Diễm im lặng một lúc mới lên tiếng.
“Chỉ là, khi tôi vẫn còn thân xác, Thanh Dương Thánh Giả, người thi thuật với bạn gái cậu đã là đại năng thánh nhân đỉnh cao, sức mạnh thần niệm của ông ấy cũng đã đạt tới cảnh giới bình thiên”.
“Nếu muốn phá giải Tinh Ngân Chi Nhãn do ông ta thi triển thì cậu phải đạt đến cảnh giới chỉ có số ít người mới có thể đạt tới”.
“Tề vũ tôn đế!”.