Chương 1379
Xà tôn giả Watts trợn mắt như sắp nứt ra, cực kì tức giận.
Con rắn dị chủng này là ông ta tình cờ tìm được ở hang ma phương Tây. Lúc đó, nó còn là một con rắn non, chính ông ta đã nuôi dưỡng và đắp nặn cho nó gần trăm năm, nâng cao độc tính, độ mạnh cơ thể và sức mạnh của nó, nhờ đó mới có thành quả ngày hôm nay.
Thế mà một chiêu của Diệp Thiên đã giết chết nó, đồng nghĩa khiến tâm huyết trăm năm của ông ta tiêu tan.
Ánh sáng đỏ máu lấp lóe trong mắt, ông ta khép hai ngón tay, nhấm thần chú cổ xưa nhất.
Luồng khói tím đen quấn quanh người Diệp Thiên giống như rắn độc ăn vào xương, thẩm thấu qua da, chui vào cơ thể của Diệp Thiên.
Đây là tuyệt kĩ độc môn của ông ta: Xà Phệ!
“Diệp Lăng Thiên, cậu dám giết thú cưng của tôi, hôm nay tôi sẽ ăn mòn xá thịt cậu, làm nguyên liệu cho tôi tế luyệr khói độc!”.
Trên bầu trời, tiếng cười điên cuồng của Xà tôn giả Watts vang vọng không thôi. Diệp Thiên lại như bị điểm huyệt, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Ngay lúc đó, Hồ Thiên Sinh “chân tàn tật bẩm sinh” và “Phật một tay” Anlonge cuối cùng cũng hành động.
Màu tím đen trên cơ thể Diệp Thiên chìm hết vào trong da thịt cậu như thể chất độc đã ngấm vào trong xương cốt rồi biến mất không thấy đâu nữa. Cậu cũng lập tức dừng lại trên không trung và không có thêm hành động nào nữa.
“Trúng phải Xà Phệ của tôi thì dù cho cậu có mạnh thế nào, có bản lĩnh thế nào thì cũng đều sẽ đau đớn đến không muốn sống nữa, không thế nào động đậy, chỉ có thể từ từ cảm nhận máu thịt của mình đang bị nuốt chửng một cách vô tình”.
“Đấy chính là cái giá cho việc dám giết thú cưng của tôi!”
Xà tôn giả Watts nổi giận, sau đó thì quay đầu nhìn sang Hồ Thiên Sinh và Anlonge.
“Còn không ra tay đi?”
Hồ Thiên Sinh bị người ta gọi là Thiên “chân tàn bẩm sinh” là vì sinh ra đã có một chân bị teo. Đấy là tật bẩm sinh, nhưng ông ta lại biến điểm yếu đó thành điểm mạnh tuyệt đối bằng ý chí kiên cường và khả năng thiên phú cực lớn của mình.
Ông ta nhìn thấy Diệp Thiên đứng yên không thể động đậy thì giẫm một chân, bầu trời liền lõm xuống hình một dấu chân cực lớn.
Ồng ta mượn lực đẩy lớn đó, bay một mạch lên mười trượng, đến đỉnh đầu của Diệp Thiên. Lúc ông ta búng lên, đôi chân bị teo đó liền xuất hiện một vệt sáng màu đỏ máu thoáng qua, sau đó thì có dấu một bàn chân cực lớn vắt ngang qua trời.
“Diệp Lăng Thiên, bọn tôi tám người đánh một mình cậu đúng là chẳng vẻ vang gì, nhưng bọn tôi không phải đang đánh võ, so tài mà là đang vây giết cậu”.
Hồ Thiên Sinh được sinh ra ở Hoa Hạ, cùng là võ giả của Hoa Hạ như Diệp Thiên. Nhưng lúc này đây, ông ta không hề nể tình, sức mạnh chân nguyên dâng trào, đột ngột giẫm mạnh chân xuống đất.
“Phật một tay!”, Anlonge cũng giống như Hồ Thiên Sinh, cũng là người tàn tật, nhưng cánh tay đó của ông ta không phải sinh ra đã bị đứt. mà là lúc hai mươi tuổi đã bị kẻ thù chém đứt.
Sau khi cụt tay, ông ta không hề dằn vặt bản thân mà ngược lại rút ra được bài học, rẽ sang một con đường khác, ra khỏi Hoa Hạ tìm thầy và học được những tuyệt kỹ khiến người ta phải kinh ngạc.
“Mật Tông Đại Thủ Ấn!”
Ông ta vung một tay lên, một bàn tay phát ra Phật quang đột ngột đè xuống.
Dấu chân và dấu tay tạo ra một còn tấn công kinh thiên động địa, giống như núi Thái Sơn trùng trùng điệp điệp đang ở trên đầu và rơi thẳng xuống.