“Ầm!”.
Một quyền của Diệp Thiên đánh trúng trung tâm võ đài. Sau một quyền của anh hạ xuống, mặt đất của cả hội trường như biến dạng, nơi mọi người đặt chân bỗng nhiên xuất hiện vết nứt.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, mặt lộ vẻ kinh ngạc. Nơi tiếp xúc với nắm đấm của Diệp Thiên, dù được chế tạo bằng chất liệu đặc biệt cũng xuất hiện vết nứt, gần như lan rộng khắp võ đài.
Trên võ đài tràn ngập tiếng khóc la ghê rợn, vô số oan hồn và những gương mặt với những biểu cảm kỳ lạ bay lượn xung quanh, giống như ma quỷ. Nhưng người thả bọn chúng ra là thần sứ Tăng Hận lại có vẻ đăm chiêu.
“Ồ?”.
Hắn nhìn Diệp Thiên, không biết vì sao sức mạnh hắn đã tăng vọt mà lúc này lại có cảm giác sợ hãi.
Đối mặt với Diệp Thiên, hắn không thể đoán được bước tiếp theo của Diệp Thiên.
“Vèo!”.
Đúng lúc này, một tiếng động khẽ lọt vào tai hắn, hắn chăm chú nhìn lại, con ngươi run rẩy.
Toàn bộ cánh tay phải của Diệp Thiên hóa thành màu sao trời từ lúc nào không hay. Vô số dòng khí màu trắng đen bắt đầu thẩm thấu vào trong võ đài theo nắm đấm của Diệp Thiên, sau đó lan tràn ra ngoài theo những vết nứt giống như mạng nhện trên võ đài.
Gần như chỉ trong nháy mắt, toàn bộ võ đài đã bị lấp đầy bởi khí trắng đen do Diệp Thiên phóng ra.
Các oan hồn tử linh gào khóc vang trời dường như phát hiện ra gì đó, đột nhiên trở nên yên lặng, trong ánh mắt bọn chúng toát ra vẻ sợ hãi.
Giờ phút này, thần sứ Tăng Hận cũng ý thức được điều bất thường, muốn lùi về sau, triệu hồi oán linh, nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước.
Diệp Thiên nở nụ cười giễu cợt.
“Phun trào đi, khí hỗn độn!”.
“Ầm!”.
Lúc này, một tiếng động lớn vang lên, vô số khí tức trắng đen tràn ra từ trong khe nứt võ đài, từng mảng nối tiếp nhau, hóa thành màn ánh sáng màu trắng đen vô cùng to lớn, lao thẳng lên trời. Thậm chí phong ấn thần lực trên không cũng bị va đập mạnh, tạo thành những làn sóng mãnh liệt.
Võ đài tràn ngập những vết nứt nhưng vẫn hoàn hảo, không hề hư hại. Dưới sự chiếu rọi của ánh sáng trắng đen, các oan hồn tử linh tràn ngập bầu trời không kịp kêu lên tiếng nào đã bị phân giải thành hư vô, sau đó bị đồng hóa thành hỗn độn.
“Phụt!”.
Thần sứ Tăng Hận phun ra máu, rên lên một tiếng, đồng thời phát ra sáu giọng nói.
Mắt, tai, mũi, miệng của hắn đều có máu đen trào ra, thất khiếu chảy máu.
Các oan hồn tử linh đầy trời không phải linh hồn thực sự, mà là cảnh tượng hắn ngưng tụ từ sức mạnh cảm xúc của lục đại thần sứ, mọi thứ đều vô cùng chân thực, nhưng lại liên kết chặt chẽ với thần hồn hắn.
Chiêu thức Hỗn Độn Thổ Tức của Diệp Thiên không hề có góc chết, không hề có kẽ hở, phá tan tất cả cảnh tượng mà hắn tạo nên, đồng hóa thành hư vô, thần hồn hắn lập tức bị thương nặng, nghiêm trọng hơn việc thân xác hắn bị thương gấp trăm nghìn lần.
“Bộp bộp!”.
Thần sứ Tăng Hận lùi lại liên tục chín bước, gần như lùi đến rìa võ đài.
Hắn nhìn Diệp Thiên, gương mặt đầy oán hận nhưng khó mà che giấu sự sợ hãi trong ánh mắt: “Không phải tu vi của cậu đã bị thiên thần Hoàng Tuyền phong ấn rồi sao? Sao còn có thủ đoạn này?”.
Lần này bảo vệ võ đài, hắn đã nhận được thông báo của thần tử Hoàng Tuyền từ trước. Hắn biết Diệp Thiên không thể sử dụng chân lực hỗn độn và sức mạnh thần niệm, đồng nghĩa hổ mất răng, thợ mộc mất cưa, hắn cứ nghĩ Diệp Thiên sẽ không thể chống lại hắn.
Bây giờ Diệp Thiên lại dùng một chiêu đánh hắn bị thương nặng, bảo hắn làm sao tin được?
Diệp Thiên nghe xong cười nhạt: “Anh cho rằng tôi không sử dụng được chân lực hỗn độn và sức mạnh thần niệm thì anh có thể thắng tôi sao?”.
“Tôi vẫn còn rất nhiều thủ đoạn, đây chỉ là một trong số đó mà thôi!”.