Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên đứng dưới đất, chỉ thổi nhẹ một cái, nhưng luồng hơi này như lưỡi kiếm sắc vô hình, đầu tiên chém nát chiếc lồng giam cực kỳ kiên cố do mười mấy thánh nhân liên thủ tạo nên, sau đó thân hình của mười mấy thánh nhân cũng đồng thời méo mó mơ hồ, hóa thành cát bụi trước sự chứng kiến của vô số người.

"Ơ..."

Lúc đầu Vương Cảnh Long còn tràn trề tự tin, đã coi Diệp Thiên như ba ba trong rọ. Anh ta còn nghĩ chờ sau khi Diệp Thiên bị nghiền nát, nếu Cố Giai Lệ chưa chết, anh ta sẽ trói cô lại giống một bộ phim của nước nào đó, tùy ý lăng nhục cô.

Nhưng bây giờ, sắc mặt anh ta trở nên cứng đờ, anh ta đã tận mắt chứng kiến mười mấy vị thánh nhân uy chấn thế giới trung tâm Ngân Hà đồng thời hóa thành bột mịn, biến mất giữa đất trời. Không từ ngữ nào có thể hình dung được cú sốc này đối với anh ta.

"Sao có thể thế được?".

Anh ta ngây ra nhìn Diệp Thiên, chỉ cảm thấy cả đời này chưa bao giờ nghi ngờ vào mắt mình như vậy, mười mấy thánh nhân liên thủ mà vẫn bị Diệp Thiên giết hết một cách dễ dàng như vậy?

Thậm chí anh ta còn nghi ngờ rốt cuộc ai là bên bị vây giết, là Diệp Thiên, hay là các thế lực tu tiên ngoài hành tinh như bọn họ?

Diệp Thiên mỉm cười với Cố Giai Lệ, sau đó ngước mắt lên nhìn Vương Cảnh Long.

"Vừa nãy khi anh ra tay bóp nát ngọc phù thông tin, nói cho họ biết vị trí của tôi, tôi đã phát hiện ra rồi, nhưng tôi không ngăn cản, chỉ để xem anh có thể gọi được người như thế nào đến".

"Không ngờ chỉ là mười mấy thánh nhân, nói thật là chẳng ra làm sao”.

"Ít nhất phải gọi độ kiếp thần phẩm đến mới xứng để tôi ngước mắt lên nhìn một cái".

Nếu lúc trước Diệp Thiên nói câu này, thì chắc chắn Vương Cảnh Long sẽ nghĩ là anh chém gió.

Độ kiếp thần phẩm là sự tồn tại như thế nào chứ?

Nhìn khắp thế giới trung tâm Ngân Hà thì đó cũng là cường giả đỉnh phong nhất, chỉ có những thế lực đế cấp cực mạnh mới có.

Nhưng Diệp Thiên lại nói độ kiếp thần phẩm chỉ có thể khiến anh ngước mắt lên nhìn một cái, hình như ngay cả độ kiếp thần phẩm cũng chẳng là gì trong mắt anh, chẳng khác nào nói đùa.

Nhưng sau khi chứng kiến Diệp Thiên thổi một hơi giết mười mấy thánh nhân thì anh ta đã câm nín hoàn toàn, không cãi được câu nào.

Anh ta tin chắc người trước mặt này có thực lực vượt cả độ kiếp thần phẩm, nhưng anh ta không hiểu, tại sao một Trái Đất nhỏ bé ở thiên hà xa xôi hẻo lánh lại sinh ra được một cường giả vô địch như vậy?

"Anh... rốt cuộc anh là ai?".

Bàn tay anh ta run rẩy chỉ về phía Diệp Thiên, sự sợ hãi trong lòng như muốn nhấn chìm anh ta.

Diệp Thiên khẽ lắc đầu: "Anh luôn miệng nói anh đến từ thế giới trung tâm Ngân Hà, nhưng với tu vi kim đan nhất phẩm của anh, thì chỉ là đệ tử kém cỏi nhất của tông môn thôi. Ngay cả tên tôi mà anh cũng chưa từng nghe tới thì chỉ có thể nói anh ở tầng lớp quá thấp!".

"Tôi là ai à? Câu hỏi này để kiếp sau hãy tìm hiểu rõ ràng đi!".

Dứt lời, Diệp Thiên khẽ chớp mắt.

Vương Cảnh Long, thiếu chủ của Bát Cảnh Tông Trái Đất, được coi là một trong những thanh niên tuấn kiệt mạnh nhất Trái Đất hiện giờ, tu vi đạt tới cảnh giới kim đan, so với Diệp Tinh của điện Đế Vương không chút kém cạnh.

Lúc này, anh ta không hề cảm thấy đau đớn, nhưng lại phát hiện cơ thể của mình nhanh chóng tan rã, hóa thành từng làn khói xanh.

"Không..."

Anh ta còn không kịp kêu lên tiếng nào đã theo gió bay đi, chỉ để lại trên thế gian một làn khói mỏng.

Chớp mắt giết người?

"Chậc!".

Những người đang vây xem xung quanh đều kinh hãi, những cậu ấm đến trường để săn gái lại càng trợn to mắt, hít vào khí lạnh.

Nhất là hai thanh niên lúc trước lên tiếng mỉa mai Diệp Thiên, lúc này hai chân nhũn ra, quỳ phịch xuống đất, giữa hai chân chảy ra chất lỏng màu vàng, ướt cả đũng quần.

Ai có thể ngờ được chàng trai áo trắng thoạt nhìn vô cùng giản dị này lại là Đế Vương Bất Bại uy chấn Trái Đất chứ?

Ngay cả sự tồn tại như Vương Cảnh Long cũng bị một ánh mắt của Diệp Thiên giết như ngóe, mười mấy cường giả tuyệt đỉnh ngoài hành tinh còn hóa thành tro bụi. Nếu Diệp Thiên tính sổ với bọn họ chuyện trước đó thì bọn họ còn sống được sao?

Cũng may Diệp Thiên chẳng buồn quan tâm đến bọn họ, hay nói cách khác là không để bụng những lời họ nói. Sau khi giết Vương Cảnh Long, anh liền quay sang Cố Giai Lệ.

"Đi thôi, tiếp tục đưa anh đi tham quan trường chứ?".

Cố Giai Lệ gật đầu, chủ động khoác cánh tay Diệp Thiên, đi vào khuôn viên trường.

Trong mắt người ngoài thì hai người họ giống như một đôi tình nhân yêu nhau, nhưng chỉ có Cố Giai Lệ là biết cô có thể thân thiết với Diệp Thiên là do Diệp Thiên coi cô là em gái.

Chỉ là em gái, nhưng cô không thích làm em gái!

Nhưng bây giờ cô không làm gì được, chỉ có thể chấp nhận.

Vạn vật đều có nhân quả, trồng nhân nào thì gặt quả nấy, tất cả mọi việc hôm nay cô không có tư cách oán trách nửa lời.

Cố Giai Lệ đưa Diệp Thiên đi tham quan một lượt các kiến trúc kinh điển của đại học nghệ thuật, ví dụ như lễ đường và rất nhiều địa điểm quay phim.

Bọn họ đi qua nơi nào cũng có rất nhiều người dừng chân ngoảnh lại nhìn, ai nấy đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thầm suy đoán thân phận của Diệp Thiên và mối quan hệ của anh với Cố Giai Lệ. Dù sao cảnh tượng Diệp Thiên giết mười mấy thánh nhân và Vương Cảnh Long lúc vừa rồi cũng chỉ có một số ít người ở ký túc xá giáo viên chứng kiến, còn những người khác vẫn chưa biết.

Hai người đi dạo gần hai tiếng, cho đến 12 giờ 10 phút trưa mới đến nhà ăn của trường nghỉ ngơi.

Cố Giai Lệ bảo Diệp Thiên ngồi chờ để cô đi gọi cơm, Diệp Thiên sau khi mỉm cười đồng ý với cô, sắc mặt lập tức nghiêm lại.

"Giờ ngọ đã qua, đến lúc rồi!".

Sau một tiếng thì thào, thần niệm của anh lập tức bao trùm cả Trái Đất, mỗi sinh linh trên Trái Đất đều bị thần niệm của anh khống chế, vô cùng rõ ràng.

"Thứ nhất, Bát Cảnh Tông!".

Thần niệm của anh chợt động, sức mạnh vô hình giáng từ trên trời xuống, tổng bộ cùng với hơn năm mươi phân bộ của Bát Cảnh Tông ở Trái Đất đồng thời biến thành đống hoang phế. Dù là tông chủ, trưởng lão, chấp sự, đệ tử, đều không một ai thoát chết, tất cả đều bị nghiền nát ra bã.

"Thứ hai, Lạc Tinh Môn!".

"Thứ ba, Tu La Môn!".

Thần niệm của Diệp Thiên khóa lấy từng nơi, những thế lực tu tiên ngoài hành tinh chưa kịp rút khỏi Trái Đất theo đúng thời hạn, lần lượt bị xóa sổ cả tổng bộ lẫn phân bộ, không một ai sống sót.

Cộng tất cả những tổng bộ và phân bộ này lại phải được mấy trăm, còn các tu sĩ ngoài hành tinh cũng phải hơn trăm nghìn người.

Nhưng Diệp Thiên đã giết toàn bộ bọn họ chỉ trong ba phút.

Đối với thủ đoạn máu tanh tàn nhẫn này, Diệp Thiên không chút do dự, lại càng không chút thương xót. Ba ngày trước, anh đã cho bọn họ cơ hội rút khỏi Trái Đất.

Nhưng ngoài đạo trường Đế Hào ra, tất cả đều lựa chọn ở lại, còn triệu tập mười mấy thánh nhân của thế giới trung tâm Ngân Hà đến vây giết anh, rõ ràng là chưa từ bỏ ý đồ.

Nếu bọn họ đã chán sống thì Diệp Thiên đương nhiên sẽ không nương tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK