Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3121

Diệp Thiên phất tay, sau đó thản nhiên quay người, đạp sóng biển mà đi, tiến về phía đảo Shangri-La.

Chúc Dung và Cộng Công chần chừ tại chỗ trong giây lát, thấy Diệp Thiên đã đi xa mới tin rằng cậu thật sự thả bọn họ đi. Bọn họ cũng không nhiều lời nữa, thân hình chớp nhoáng, lập tức chia ra người Nam người Bắc bay đi.

Cảm nhận được khí tức hai người họ đã đi xa, linh hồn trái đất lập tức liên lạc với Diệp Thiên.

“Diệp Thiên, cậu thả bọn họ đi rồi sao?”.

Diệp Thiên cười nhạt nói: “Đương nhiên, từ đầu tôi đã không định giết bọn họ!”.

“Bọn họ đều là tồn tại cực mạnh do sức mạnh nguyên tố căn bản trên Trái Đất sinh ra, có thế nói là sinh ra theo đất trời thiên nhiên, giết rồi chẳng phải rất đáng tiếc hay sao?”.

“Hơn nữa, nếu một ngày nào đó các tộc mạnh tu tiên ngoài vũ trụ xâm lược Trái Đất, tôi không thế kịp thời trở về cũng cần có người như bọn họ bảo vệ Trái Đất”.

Nghe Diệp Thiên nói, linh hồn trái đất không khỏi phát ra tiếng cười khẽ, cảm thấy vô cùng vui mừng.

Giờ phút này, Diệp Thiên không còn đắm chìm trong độ mạnh yếu của sức mạnh nữa, mà ngược lại có tầm nhìn sâu sắc, hướng về một tương lai xa hơn.

Như vậy mới thật sự đảm đương được bốn chữ “chủ nhân Trái Đất”!

Trên mặt biển, Diệp Thiên chắp tay đi tới, như bước trên đất bằng.

Những người quyền quý đến tham dự hôn lễ nhìn cậu đi tới với vẻ mặt nể sợ và cung kính. Tiết Băng Ngưng nhìn đến ngẩn ngơ, cảm thấy Diệp Thiên khác hoàn toàn với người anh cả nho nhã lịch sự, giọng nói ấm áp lúc trước. Diệp Thiên bây giờ mắt sáng như sao, để lộ sự hờ hững xem thường mọi thứ. Dường như bất cứ ai ở đây dù có nỗ lực một nghìn năm, một vạn năm cũng không bằng một lời nói của cậu.

Cô ấy biết đây mới là diện mạo thật sự của Đế Vương Bất Bại.

Nghĩ đến đỏ, cô ấy không khỏi siết chặt tay Diệp Tinh. Có người anh cả khí phách như vậy, thành tựu sau này của Diệp Tinh sao có thể thấp được?

Lúc trước Khương Tu Tuyệt và bà Khương không muốn quỳ xuống, bây giờ đã sớm bị dọa cho mất hồn. Bà Khương tâm tư nhạy bén, vội vàng chạy đến bên cạnh Liễu Thiên Tâm, luôn miệng gọi “con dâu”, không còn nhìn ra sự bạc bẽo và khinh thường đối với Liễu Thiên Tâm như trước kia nữa, ngược lại giống như một người mẹ chồng quan tâm săn sóc con dâu vậy.

Khương Tu Tuyệt cũng lập tức phản ứng lại, đi đến trước mặt Liễu Thiên Tâm, liên tục tự tát vào mặt nhận sai, cầu xin làm lành, không còn dáng vẻ kiêu ngạo trước kia nữa.

Liễu Thiên Tâm hiền hòa chấp nhận sự ân cần và nịnh nọt của hai mẹ con họ đối với mình. Đây vốn là kết quả mà cô ấy muốn, nhưng không biết vì sao khi nhìn thanh niên đạp biển đi tới, tựa như hậu duệ của thần tiên kia, trong lòng lại không vui nổi. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Diệp Thiên đạp sóng đi tới, đến bên bờ biển, mỉm cười nói với mọi người.

“Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đến tham dự hôn lễ của em trai tôi, xin mời mọi người vào chỗ ngồi!”.

Mỗi một cử động của cậu đều toát ra khí chất mạnh mẽ bao trùm đất trời, tất cả mọi người đều chắp tay hành lễ, trật tự bước vào lễ đường kết hôn.

Hôn lễ có thanh thế to lớn mở màn từ lúc này!

Trong các vị khách, một bóng hình xinh đẹp ngước mắt lên, chăm chú nhìn Diệp Thiên.

“Anh ta là anh cả của Diệp Tinh ư? Sao mình không biết Diệp Tinh còn một người anh cả?”.

Hoa Lộng Ảnh khoác trên mình một bộ quần áo màu thiên thanh, nhíu chặt mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK