Chương 1260
“Diệp Lăng Thiên? Anh nói tên khốn…vừa rồi chính là Diệp Lăng Thiên sao?”
Nhìn thấy Khương Long Hoa chậm rãi gật đầu với vẻ mặt đanh lại thì Mộ Dung Đoạn lập tức khựng người.
Sự tức giận, phẫn nộ trước đó lập tức biến mất.
Đó là người số một bây giờ đấy!
Trên con đường bên trong đại học Thủ Đô, Diệp Thiên nắm tay Hoa Lộng Ảnh, hai người song hành trong không gian tràn ngập sự trong lành của vườn trường.
Suốt đoạn đường, Diệp Thiên cũng kể lại chuyện xảy ra ở vùng núi Bắc Áo lần này một cách đơn giản cho Hoa Lộng Ảnh nghe.
“Anh Thiên, nói như vậy thì giờ lực tinh thần của anh tiến bộ rất nhiều rồi nhỉ?”
Hoa Lộng Ảnh hỏi với giọng dịu dàng.
“Đúng vậy!”
Diệp Thiên gật đầu: “Lực tinh thần hiện tại của anh có thể bao trùm cả thủ đô này, nhất niệm nghìn trượng!”
Những gì Diệp Thiên nói vẫn còn là khiếm tốn. Nếu như cậu phát toàn lực thì ngoài đại học Thủ Đô ra cậu cũng có thể kiểm soát được cả khu vực xung quanh dễ như trở bàn tay.
Đôi mắt Hoa Lộng Ảnh khẽ lay động. Nhìn thấy người đàn ông mà mình quyết định lựa chọn cả đời thì cô cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Diệp Thiên càng mạnh thì cô cảm thấy càng hạnh phúc.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện. Đi tới trước cổng trường, Hoa Lộng Ảnh nhìn đường xá với xe cộ như mắc cửi bèn hỏi: “Anh Thiên, trên thế giới này thật sự tồn tại vương cấp sao?”
Diệp Thiên trông vô cùng điềm nhiên.
“Vương cấp mơ hồ, có tồn tại hay không, anh cũng không biết!”
“Nhưng dù người có cảnh giới vương cấp đứng trước mặt anh thì cũng đã làm sao?”
“Trên đời này chẳng có gì khiến anh sợ cả!”
Hoa Lộng Ảnh nhìn vẻ ngạo nghễ của Diệp Thiên thì nở nụ cười tươi như hoa.
Cùng Hoa Lộng Ảnh đi dạo một buổi chiều trong những con đường ẩm thực, khi trời chạng vạng, Hoa Lộng Ảnh phải về tu luyện thì mới chịu chia tay với Diệp Thiên.
Một mình Diệp Thiên đi dạo trên còn đường lớn của thủ đô. Đi qua một con đường nhỏ vô cùng quen thuộc khi cậu còn bé. Dù lúc này nhiều nơi đã thay đổi nhưng những chuyện cũ vẫn hiện ra trong đầu cậu.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cảm giác thật thê lương và tiêu điều.
Mười năm qua, để có thể bước vào lại nhà họ Diệp, dựng lên vị trí đứng đầu mà cậu đã phải trả giá quá nhiều. Giờ đây, cậu đã đều làm được cả, cái gọi là nhà họ Diệp, cậu đã không còn đặt trong đầu nữa.
Đến cả những kẻ mạnh hàng đầu thế giới mà cậu cũng có thể quét sạch và trấn nhiếp.
Giờ đây cậu giống như mất đi mục tiêu. Bỗng cảm thấy hứng thú không còn, có một cảm giác cô đơn vì đứng ở vị trí quá cao.
“Có lẽ chỉ có vương cấp như trong truyền thuyết xuất hiện thì mới có thể khiến cậu có vài phần hứng thú!”
Cậu khẽ thở dài, đưa tay lên nhìn về phía ánh đèn của Yến Sơn.