Cùng với tiếng gào thét của Dương Diệt Sinh, cả không gian hàng nghìn mét trở nên vặn vẹo sau đó nứt toác. Làn sóng sức mạnh khủng khiếp phóng vọt lên trời. Mặt đất nổ tung, xung quanh chấn động giống như cảnh tượng của ngày tận thế vậy.
Diệp Thiên đanh mắt, chỉ thấy ở ngực của Dương Diệt Sinh xuất hiện một vết bàn tay phát sáng. Ánh sáng này không phải giống như hư ảnh của thần hồn mà trông vô cùng chân thực, phát ra ánh sáng thánh.
Đó chính là Dương Diệt Sinh thu nhỏ, là nguyên anh của ông ta. Nhưng điều khiến Diệp Thiên kinh ngạc đó là lúc này nguyên anh của Dương Diệt Sinh đột nhiên mở mắt, nó bắt đầu to dần.
Trong nháy mắt nguyên anh trở nên to lớn giống như một thanh niên sau đó nhập vào thần phủ của Dương Diệt Sinh.
Những tu sĩ cấp độ nguyên anh thì nguyên anh của họ thường ngủ say. Vậy mà giờ nguyên anh của Dương Diệt Sinh lại thức tỉnh, hơn nữa còn như bướm thoát khỏi kén, từ trạng thái sơ sinh biến thành trưởng thành, có thể di chuyển từ cơ thể lên thần phủ.
Đây chính là nguyên anh thoát kén. Là cảnh giới trên thần phẩm nguyên anh cửu biến. Là cảnh giới mà rất nhiều tu sĩ mong có được.
Hóa thần.
“Dương Diệt Sinh thành công rồi sao?”, Mai Nhược Lãnh kinh hoàng nhìn cơ thể Dương Diệt Sinh đáp xuống đất.
Phía sau ông ta một vòng tròn như vòng nhật nguyệt lơ lửng cùng biển lớn, cảnh tượng thật khác biệt.
Đây là cảnh tượng hiếp có khi một người hóa thần. Nó đại diện cho nguồn sức mạnh khủng khiếp nhất của Dương Diệt Sinh. Không phải là thái dương mà là mặt trăng trắng và biển lớn.
“Ha ha”, Dương Diệt Sinh cảm nhận được thực lực tăng mạnh cùng với cảm giác kiểm soát cả vụ trũ nên đã không khỏi bật cười.
Lúc này Diệp Thiên tối mặt. Cậu biết Dương Diệt Sinh đã thành công. Ngũ Linh Huyết Châu thật sự đã giúp ông ta đột phát ở bước quan trọng nhất. Bây giờ thực lực của Dương Diệt Sinh đã đạt tới cảnh giới khác rồi.
Dương Diệt Sinh ở mức thần nguyên cửu biến đã đủ lớn mạnh. Cậu thi triển tam hoa tụ đỉnh, cộng thêm Phệ Thiên Trường Sinh Thể đều không thể làm gì được ông ta. Giờ ông ta đã hóa thần thì lại càng khó hơn.
“Mình phải làm gì đây?”, cậu suy nghĩ rất nhiều nhưng đều gạt bỏ, giờ chân lực hỗn độn của cậu đã mất đi bảy, tám phần. Chân Vũ Thiên Lôi Kiêm cũng không thể sử dụng, hơn nữa dù có dùng thì cũng chưa chắc có thể khiến Dương Diệt Sinh bị thương.
Lúc này Chân Vũ Thiên Lôi Kiếm chỉ còn lại hình thái không ổn định và sức mạnh tinh thể.Thế nhưng hai nguồn sức mạnh này đều phải sử dụng sức mạnh của thể xác. Mà thể xác thì khó có thể chịu được áp lực như thế.
Lúc trước, cậu vì không muốn bị rút cạn chân lực hỗn độn nên đã miễn cưỡng sử dụng sức mạnh tinh thể của trái đất.
Chỉ có háo thần hoặc là tìm được ba loại nguyên liệu thì cậu mới có thể sử dụng tiếp, nếu còn sử dụng thì e rằng sức mạnh của cậu sẽ bị hút cạn.
Sau khi thi triển hình thái cuồng nộ thì hậu quả cũng sẽ tương tự như thi triển sức mạnh tinh thể. Nên cậu đều không thể lựa chọn được nữa. Đúng lúc cậu đang suy nghĩ thì nụ cười của Dương Diệt Sinh dừng lại. Ông ta liếc nhìn cậu.
Chỉ là một cái nhìn mà đã tạo ra áp lực khó có thể miêu tả. Khiến không gian xung quanh cậu như đặc quánh lại.
“Diệp Thiên, hoàng đế nghìn năm trước bại trong tay tôi, cậu của hàng nghìn năm sau cũng khó thoát chết lắm”.
“Hoàng đế thì bỏ chạy còn cậu thì chết”, Dương Diệt Sinh đanh mắt. Vừa dứt lời, cơ thể ông ta giống như một hồn ma xuất hiện trước mặt Diệp Thiên.
“Vụt”, cú đấm của ông ta giáng xuống ngực cậu. Dương Diệt Sinh rõ ràng là chỉ khẽ đưa tay lên nhưng Diệp Thiên biết tốc độ của cú đấm nhanh hơn trước rất nhiều.
Diệp Thiên không kịp né đòn, bèn bị đấm bật ra.
“Rắc”.
Vùng ngực Diệp Thiên hõm xuống, tiếng xương gãy vang lên. Cậu đập mạnh xuống đất ,tạo thành một vệ dài, máu bắn tung tóe.
Cú đấm của Dương Diệt Sinh nhìn có vẻ còn không bằng cả nhát kiếm vừa nãy của An Hà Đạo, bởi vì khi đó nhát kiếm đó đã chém đứt được tay của Diệp Thiên nhưng chỉ có Diệp Thiên biết rằng lúc này Dương Diết Sinh thi triển mật pháp khủng khiếp hơn An Hà Đạo không biết bao nhiêu lần.
An Hà Đạo tung ra được đòn tấn công như thế là vì đã sử dụng toàn bộ sức mạnh thế nên gã chỉ có thể thi triển được tầm ba lần.
Còn Dương Diệt Sinh có thể điềm nhiên tung ra cú đấm đó mà chẳng mất sức, ông ta có thể dùng nó rất nhiều lần.
Với cú đấm một cách nhẹ nhàng như thế mà đã có thể phá vỡ được hàng phòng ngực của Phệ Thiên Trường Sinh Thể thì đó mới là điều đáng sợ nhất.
Dương Diệt Sinh chưa hề dùng hết sức lực. Sau lớp bụi tản ra, Dương Diệt Sinh không hề dừng lại mà xuất bước một bước lập tức xuất hiện ngay ở vị trí khá xa.
Đây không phải là việc dịch chuyển trong không gian mà là do tốc độ của ông ta quá nhanh, khiến người khác không nắm bắt được quá trình ông ta dịch chuyển bằng mắt thường.
Dương Diệt Sinh chộp lấy Diệp Thiên từ đống đổ nát. Trời đất nổi giông bão, đất đá bay tứ tung, tất cả bị hút lên không trung để lộ Diệp Thiên be bét máu đang nằm ở đó.
Sau đó ông ta dùng năm ngón tay ấn xuống. Một chưởng ấn màu vàng phát sáng. Sức mạnh khủng khiếp khiến cho hai chân của Diệp Thiên run lên bần bật.
“Long Hổ Phong Lôi Chấn”
Diệp Thiên miệng rớm máu nhưng chiến ý trong đôi mắt vẫn chưa biến mất. Hình ảnh một con Long Hổ xuất hiện trong không gian. Cậu đấm vào chưởng ấn của đối phương. Sức mạnh phóng ra khiến không gian như muốn nổ tung.
Thế nhưng cậu chỉ cầm cự được một lúc. Ngay sau đó Long Hổ phát ra tiếng kêu bi thương, bị bắn bật lại và nhập vào chân của Diệp Thiên. Sức mạnh của Long Hổ Phong Lôi Chấn cũng đã bị hạ gục.
“Bùm bùm”
Không gian chấn động, sau khi Dương Diệt Thiên hóa thần thì chân lực của ông ta dường như là sức mạnh tụ hội của toàn bộ vũ trụ nên vô cùng khủng khiếp.
Hóa thần rồi thì nguyên khí không còn bị giới hạn ở thiên và địa nữa mà bao gồm nguồn sức mạnh của cả hệ ngân hà.
Ở địa cầu, với sức mạnh này thì đã được gọi là thuộc tầm vũ trụ rồi. Sức mạnh mà nói chứa đựng còn mạnh hơn bất kỳ hàn tinh nào khác.
Diệp Thiên bị đánh lõm xuống đất, tứ chi phát ra tiếng kêu răng rắc.