Một trong những tuyệt chiêu của hắn thế mà lại bị Diệp Thiên phá vỡ như vậy?
“Không, tuyệt đối không thể nào!”
Một lúc sau, hắn trừng hai mắt, khắp người gồng lên, nội lực dâng trào, cố gắng hội tụ hết nội lực vào thanh đao này.
Vốn là một thanh đao sáng loáng lạnh lẽo, lập tức bị nhuốm một lớp đỏ phớt, trông vô cùng thần kỳ.
“Nội lực mạnh quá!”.
Biểu cảm của Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành đầy sợ hãi, vô cùng bàng hoàng, có thể truyền nội lực vào binh khí khiến binh khí thay đổi màu sắc, tu vi nội lực này đã vượt xa bon ho.
“Người Hoa Hạ kia, không cần biết mày là ai, tao muốn mày phải chết!”
Người đàn ông Đảo Quốc tức tối, hai chân hắn đạp mạnh xuống đất, nhảy vọt lên, cơ thể bùng lên, hai tay cầm đao giơ cao quá đầu.
“Nghênh Phong Nhất Đao Trảm!”
Mũi đao sắc bén chĩa xuống thẳng đầu Diệp Thiên, cú tấn công này người đàn ông Đào Quốc đã dùng hết sức lực, truyền hết nội lực vào thanh đao, hắn có thể chắc chắn rằng đây là một nhát đao mạnh nhất của hắn từ trước đến nay, cho dù là một vị chí tôn võ thuật ở đây e rằng cũng chưa chắc đã dễ dàng đỡ được.
Hắn muốn làm cho người Hoa Hạ khinh thường kiếm đạo của hắn phải trả một cái giá thảm khốc.
“Choang!”.
Một âm thanh giòn tan vang lên.
Hai tay người đàn ông Đảo Quốc cầm đao, đứng tại chỗ không nhúc nhích, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước, biểu cảm như thể nhìn thấy ma vậy.
Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành mở to hai mắt, miệng mấp máy định nói gì nhưng lại không nói nổi thành lời.
Ngón tay chỏ dài của Diệp Thiên đang ấn lên đầu mũi đao nơi sắc nhất của thanh đao, một nhát đao đã vượt quá cực hạn bản thân của người đàn ông Đào Quốc, thế mà Diệp Thiên không cả bị lùi ra phía sau, trên ngón tay chỏ của cậu còn không có chút máu nào.
“Kiếm đạo của Đảo Quốc cũng chỉ ở trình độ như thế này thôi sao?”.
Diệp Thiên lắc đầu thở dài, thu bàn tay lại, người đàn ông Đảo Quốc
lại vẫn đứng yên tại chỗ không động đậy, động tác không hề thay đổi.
Diệp Thiên quay lưng về phía hai người Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành, giọng nói lạnh lùng.
“Tôi vốn không hề muốn cứu hai người, chỉ là không muốn nhìn thấy võ giả Hoa Hạ bị người Đào Quốc giết hại!”.
“Nhưng bây giờ tôi đã ra tay cứu hai người, để coi như báo đáp thì hai người hãy giúp tôi xử lý thi thể của hắn đi nhé!”.
Diệp Thiên nói xong, không cả ngoái đầu, đi thẳng về phía đám cây rồi biến mất, còn Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành từ đầu đến cuối đều chưa từng nhìn rõ mặt Diệp Thiên, không biết rốt cuộc đã cứu bọn họ như thế nào.
Nhưng hai người càng thấy khó hiểu, người đàn ông Đảo Quốc lúc
này vẫn đứng ở đó, thì làm gì có chuyện xử lý thi thể chứ?
“Phụt!”.
Trong lúc bọn họ còn nghi hoặc, một tia máu đột nhiên phun mạnh ra từ ngực người đàn ông Đảo Quốc, hai người đầy sửng sốt, chỉ thấy một vết rách từ vai trái của người đàn ông Đảo Quốc đến tận bụng dưới bên phải, chiều dài phải đến 30cm.
“Ting!”
“Không, tuyệt đối không thể nào!”
Một lúc sau, hắn trừng hai mắt, khắp người gồng lên, nội lực dâng trào, cố gắng hội tụ hết nội lực vào thanh đao này.
Vốn là một thanh đao sáng loáng lạnh lẽo, lập tức bị nhuốm một lớp đỏ phớt, trông vô cùng thần kỳ.
“Nội lực mạnh quá!”.
Biểu cảm của Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành đầy sợ hãi, vô cùng bàng hoàng, có thể truyền nội lực vào binh khí khiến binh khí thay đổi màu sắc, tu vi nội lực này đã vượt xa bon ho.
“Người Hoa Hạ kia, không cần biết mày là ai, tao muốn mày phải chết!”
Người đàn ông Đảo Quốc tức tối, hai chân hắn đạp mạnh xuống đất, nhảy vọt lên, cơ thể bùng lên, hai tay cầm đao giơ cao quá đầu.
“Nghênh Phong Nhất Đao Trảm!”
Mũi đao sắc bén chĩa xuống thẳng đầu Diệp Thiên, cú tấn công này người đàn ông Đào Quốc đã dùng hết sức lực, truyền hết nội lực vào thanh đao, hắn có thể chắc chắn rằng đây là một nhát đao mạnh nhất của hắn từ trước đến nay, cho dù là một vị chí tôn võ thuật ở đây e rằng cũng chưa chắc đã dễ dàng đỡ được.
Hắn muốn làm cho người Hoa Hạ khinh thường kiếm đạo của hắn phải trả một cái giá thảm khốc.
“Choang!”.
Một âm thanh giòn tan vang lên.
Hai tay người đàn ông Đảo Quốc cầm đao, đứng tại chỗ không nhúc nhích, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước, biểu cảm như thể nhìn thấy ma vậy.
Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành mở to hai mắt, miệng mấp máy định nói gì nhưng lại không nói nổi thành lời.
Ngón tay chỏ dài của Diệp Thiên đang ấn lên đầu mũi đao nơi sắc nhất của thanh đao, một nhát đao đã vượt quá cực hạn bản thân của người đàn ông Đào Quốc, thế mà Diệp Thiên không cả bị lùi ra phía sau, trên ngón tay chỏ của cậu còn không có chút máu nào.
“Kiếm đạo của Đảo Quốc cũng chỉ ở trình độ như thế này thôi sao?”.
Diệp Thiên lắc đầu thở dài, thu bàn tay lại, người đàn ông Đảo Quốc
lại vẫn đứng yên tại chỗ không động đậy, động tác không hề thay đổi.
Diệp Thiên quay lưng về phía hai người Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành, giọng nói lạnh lùng.
“Tôi vốn không hề muốn cứu hai người, chỉ là không muốn nhìn thấy võ giả Hoa Hạ bị người Đào Quốc giết hại!”.
“Nhưng bây giờ tôi đã ra tay cứu hai người, để coi như báo đáp thì hai người hãy giúp tôi xử lý thi thể của hắn đi nhé!”.
Diệp Thiên nói xong, không cả ngoái đầu, đi thẳng về phía đám cây rồi biến mất, còn Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành từ đầu đến cuối đều chưa từng nhìn rõ mặt Diệp Thiên, không biết rốt cuộc đã cứu bọn họ như thế nào.
Nhưng hai người càng thấy khó hiểu, người đàn ông Đảo Quốc lúc
này vẫn đứng ở đó, thì làm gì có chuyện xử lý thi thể chứ?
“Phụt!”.
Trong lúc bọn họ còn nghi hoặc, một tia máu đột nhiên phun mạnh ra từ ngực người đàn ông Đảo Quốc, hai người đầy sửng sốt, chỉ thấy một vết rách từ vai trái của người đàn ông Đảo Quốc đến tận bụng dưới bên phải, chiều dài phải đến 30cm.
“Ting!”