Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm niệm của Tiêu Thiên Thần vừa động, sức mạnh thần niệm hóa thành một bàn tay vô hình, bóp chặt lấy cần cổ của Cổ Khê Nhược.

Tiêu Thiên Thần đã uống mấy chục viên Tu Thần Đan, dưới sức mạnh thần niệm to lớn của nhập đạo hậu kỳ, Cổ Khê Nhược gần như không thể phản kháng, bị lôi đến trước mặt ông ta.

“Sư phụ, người làm gì vậy?”.

Cổ Khê Nhược cảm thấy mình không thể động đậy, lập tức biến sắc, kinh hãi hỏi.

Ánh mắt Tiêu Thiên Thần lạnh nhạt, vẻ mặt hiền hòa: “Khê Nhược, đừng trách sư phụ, kẻ địch thực sự quá mạnh!”.

“Chân Võ Trảm Thần Trận cần người hiến tế thì mới có thể kích hoạt uy lực vô tận. Năm đó cũng là sáu vị trưởng lão đi theo sư phụ nhiều năm tế máu cho trận pháp thì sư phụ mới bắt được Đông Minh Thuần”.

“Còn hôm nay, dùng máu của hóa thần giả là con hiến tế cho trận pháp, chắc chắn có thể khiến Chân Võ Trảm Thần Trận tỏa sáng chói mắt, bùng phát uy lực mạnh nhất!”.

“Để đáp tạ con, sư phụ hứa sẽ giết được Diệp Lăng Thiên để chôn cùng con!”.

Dứt lời, trong ánh mắt không thể tin được của Cổ Khê Nhược, bàn tay Tiêu Thiên Thần khẽ quẹt về phía cần cổ trắng nõn của cô ta.

“Phụt!”.

Hư không vang lên tiếng động rất khẽ, mắt thấy Cổ Khê Nhược sắp bị một chiêu của ông ta cắt đứt cổ họng. Đúng lúc này, một bóng dáng xuất hiện trước mặt Tiêu Thiên Thần một cách quỷ dị, vừa khéo cản đường tấn công của ông ta, chính là Diệp Thiên.

“Keng!”.

Nhát chém được ngưng tụ từ chân lực của Tiêu Thiên Thần chém trúng vào vai Diệp Thiên, nhưng cơ thể Diệp Thiên chỉ hơi trầm xuống, chứ không mảy may làm sao.

Lúc Tiêu Thiên Thần huy động thần niệm thì cậu đã có phòng bị từ trước, tiến hành dịch chuyển không gian, đỡ một đòn của Tiêu Thiên Thần thay Cổ Khê Nhược.

Không phải cậu muốn cứu Cổ Khê Nhược, mà chỉ không muốn Tiêu Thiên Thần được toại nguyện.

Ngay cả cậu cũng cảm nhận được cảm giác uy hiếp rất lớn của trận pháp này. Nếu để Tiêu Thiên Thần tăng cường uy lực của nó thì chắc chắn tình hình sẽ càng gay go hơn.

“Hừ!”.

Thấy Diệp Thiên đỡ đòn này, lỗ mũi Tiêu Thiên Thần phát ra một tiếng hừ lạnh lùng, bóng dáng của ông ta cũng biến mất một cách quỷ dị.

Cùng là dịch chuyển không gian, nhưng trong phạm vi Chân Võ Trảm Thần Trận bao trùm, chỉ cần một suy nghĩ là ông ta có thể xuất hiện ở bất cứ vị trí nào.

Cổ Khê Nhược vốn vừa thoát khỏi trói buộc, nhưng bỗng cảm thấy sau lưng lạnh toát, một bàn tay đã ấn lên lưng cô ta.

“Khê Nhược, sư phụ truyền công pháp cho con, giúp con luyện thần, đặt chân vào cảnh giới hóa thần giả. Bây giờ đã đến lúc con báo đáp sư phụ rồi!”.

Giọng nói lạnh lùng không mang theo bất cứ tình cảm gì của Tiêu Thiên Thần vang lên bên tai cô ta. Sau đó cô ta chỉ cảm thấy một luồng kình lực cực kì khủng khiếp thổi tới, rót vào lưng cô ta, đến thẳng trái tim, khiến trái tim nổ tung.

“Bụp!”.

Trong người Cổ Khê Nhược vang lên một âm thanh trầm đục, sau đó cô ta phun ra máu tươi, mạch máu toàn thân cũng vỡ tung, vô số máu tươi vương vãi đầy đất như mưa.

Trung tâm trận pháp lập tức bắn ra ánh sáng ba màu đỏ trắng xám đậm hơn, mạnh hơn, một luồng sát khí đặc quánh lan ra.

Tuy Diệp Thiên lập tức có cảm ứng khi Tiêu Thiên Thần dịch chuyển không gian, nhưng dù sao vẫn chậm hơn một nhịp. Khoảnh khắc cậu giơ tay lên tấn công Tiêu Thiên Thần, Cổ Khê Nhược đã hóa thành một làn sương máu rồi tan biến, chỉ còn linh hồn đang hoảng loạn muốn thoát khỏi trận pháp.

Diệp Thiên tung một quyền ra, sức mạnh của thân xác, chân lực, thần niệm đều được tăng cường, thế như chẻ tre đánh về phía trước. Tiêu Thiên Thần giữ chặt tinh thần, chỉ trong chớp mắt, kiếm mang màu đỏ máu hơn mười nghìn mét ngưng tụ trước người ông ta, nghênh đón trực diện nắm đấm của Diệp Thiên.

"Bốp!".

Hai bên va chạm, hư không rung chuyển dữ dội, nhát kiếm này mạnh hơn nhát kiếm lúc nãy không chỉ gấp đôi. Tuy nắm đấm của Diệp Thiên vẫn đánh tan được kiếm mang, nhưng bản thân cậu cũng bị sức mạnh khổng lồ đánh bay đi, lùi lại mấy chục trượng.

Tiêu Thiên Thần lợi dụng lúc này, vung bàn tay lên, sức mạnh thần niệm hóa thành cuồng phong gió lốc, bắt lấy linh hồn của Cổ Khê Nhược đang muốn thoát khỏi Chân Võ Trảm Thần Trận: "Khê Nhược, linh hồn của con có thể lần nữa nâng cao sức mạnh thần niệm của sư phụ, hãy để sư phụ dùng hết đi!".

Tiêu Thiên Thần mỉm cười, sau đó trong ánh mắt hoảng sợ tột độ của Cổ Khê Nhược, khẽ nắm lấy linh hồn của cô ta.

Linh hồn của vị tông chủ đương nhiệm Thiên Thần Tông xinh đẹp tuyệt trần nổ tung giữa hư không, hóa thành đốm sáng đầy trời, sau đó bị cơn bão thần niệm của Tiêu Thiên Thần hấp thụ, dung luyện, trở thành chất dinh dưỡng cho sức mạnh thần niệm của ông ta.

Lúc này, có mấy chục viên Tu Thần Đan và linh hồn của Cổ Khê Nhược gia trì, sức mạnh thần niệm của Tiêu Thiên Thần đã tăng vọt lên đến mức độ kinh hãi thế tục.

Lớp phòng ngự ba màu đỏ trắng xám quấn quanh người ông ta lúc trước giờ đây lại càng mạnh mẽ hơn, gần như ngưng tụ thành thực thể. Lúc trước chỉ như dòng nước êm đềm, còn bây giờ giống như sông lớn cuồn cuộn.

"Diệp Lăng Thiên!".

Tiêu Thiên Thần ngoảnh lại nhìn Diệp Thiên, khóe môi nở nụ cười tàn nhẫn chết chóc.

"Có thân xác của đồ đệ tôi hiến tế, uy lực của Chân Võ Trảm Thần Trận này đã được kích phát đến đỉnh cao nhất trước nay chưa từng có".

"Hôm nay, dù cậu có ngoan cường đến đâu, dù cậu có pháp bảo trong tay, thì cũng khó mà thoát khỏi kiếp bạn này".

"Linh hồn của cậu và Tỏa Thiên Nghiên sẽ đều thuộc về tôi!".

Dứt lời, ông ta giẫm mạnh chân xuống, tuy chỉ là đạp vào hư không, nhưng chẳng khác nào hạ xuống mặt đất, trận pháp dưới đất cũng rung chuyển theo, run rẩy dữ dội.

Sau đó, chín luồng sáng lần lượt bắn từ trung tâm trận pháp lên trời.

"Xoẹt xoẹt!".

Tiếng phá không chói tai như muốn xé rách màng nhĩ, chín luồng sáng gần như nhanh hơn tốc độ âm thanh gấp 20 lần, lao tới trước mặt Tiêu Thiên Thần, bao vây ông ta tầng tầng lớp lớp.

Diệp Thiên đanh mắt nhìn, chín luồng sáng này là chín thanh cổ kiếm có tạo hình kì lạ, trên mỗi thanh kiếm đều có dao động sức mạnh linh hồn rất mạnh, khiến đồng tử của cậu không khỏi co lại.

"Đây là chín thanh phi kiếm, hơn nữa thanh kiếm nào cũng có kiếm linh?".

Tiêu Thiên Thần đứng giữa chín thanh phi kiếm, giống như một vị thần ngự kiếm, chắp tay sau lưng, ánh mắt tràn ngập sự tự tin.

"Chín thanh kiếm này do sư tổ lập phái của Thiên Thần Tông chúng tôi dùng linh hồn của chín loại dị thú sở hữu huyết mạch chân long để tạo nên, còn được gọi là Cửu Long Kiếm".

"Đây chính là sát chiêu cuối cùng của Chân Võ Trảm Thần Trận, lúc trước Đông Minh Thuần chỉ đỡ được sáu kiếm, không biết cậu có thể đỡ được bao nhiêu nhỉ?".

Ông ta cười như không cười nhìn Diệp Thiên, sau đó khẽ thốt lên.

"Tù Ngưu, đi!".

Dưới sự điều động thần niệm của ông ta, một thanh cổ kiếm trong số đó lao vút tới như được sai khiến.

"Vèo!".

Chỉ trong chớp mắt, cổ kiếm đã lao vào hư không, nhanh hơn tốc độ âm thanh gấp 30 lần, xuất hiện phía sau lưng Diệp Thiên.

"Soạt!".

Một cơn mưa máu bắn ra từ lồng ngực Diệp Thiên, chỉ thấy một vết kiếm dài đâm từ vai trái xuống bụng dưới của cậu.

Chỉ một nhát kiếm nhưng đã phá vỡ lớp phòng ngự của Phệ Thiên Trường Sinh Thể.

Ánh mắt Diệp Thiên tỏ vẻ chấn động, cậu không ngờ tốc độ của thanh phi kiếm này lại nhanh đến mức này, gần như không kém gì Tứ Thần Phá Khung Kích được cậu dung hòa sức mạnh của tứ thần thú ngưng tụ thành.

Trong lúc cậu bừng hiểu ra, Tiêu Thiên Thần đã lại lên tiếng.

"Nhai Xế, đi!".

Thanh kiếm thứ hai cũng lao vào hư không, chém về phía khuỷu tay Diệp Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK