Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Diệp Thiên dần trở nên ngưng trọng, cậu có thể cảm nhận được, mới khoảnh khắc vừa rồi, Chân Vũ Trảm Thần Trận trong Càn Khôn Luyện Thần Ấn phát ra dao động cực kì mãnh liệt, tuy chỉ thoáng qua, nhưng sự bất thường này đã bị Diệp Thiên bắt được.

Phải biết rằng, Chân Vũ Trảm Thần Trận đã được Diệp Thiên luyện hóa, thuộc quyền điều khiển của cậu, nếu cậu không dùng sức mạnh thần niệm để điều động, thì Chân Vũ Trảm Thần Trận sẽ tuyệt đối không tự sinh ra phản ứng.

Nhưng bây giờ, Chân Vũ Trảm Thần Trận lại có động tĩnh khác thường, chắc chắn đã xảy ra chuyện đặc biệt nào đó.

"Có người đang dùng thủ đoạn đặc biệt để cảm ứng vị trí của nó sao?".

Cậu khẽ lẩm bẩm, nhưng một lát sau, ánh mắt lập tức trở nên sáng tỏ.

Dù là ai đang cảm ứng Chân Vũ Trảm Thần Trận, thì chắc chắn người cảm ứng vẫn còn ở nơi rất xa, mà việc cấp bách của cậu hiện giờ là giải quyết Vân Đỉnh Thiên Cung.

"Đi thôi".

Cậu vẫy gọi Tây Huyền và Thường Phong, thân hình lóe lên, đến trước thông đạo không gian được giấu sau đám mây. Tây Huyền và Thường Phong không chút do dự, lập tức đi theo, ba người đặt chân vào thông đạo không gian, để lại phân đà Vân Đỉnh Thiên Cung vô cùng tan hoang và ba hóa thần đã mất sức chiến đấu.

Ba vị trưởng lão khách khanh Long Phượng Hổ nhìn Diệp Thiên biến mất trong thông đạo, ánh mắt không khỏi oán hận.

"Diệp Lăng Thiên khốn kiếp!".

"Chờ cậu đến Vân Đỉnh Thiên Cung, năm cung chủ đích thân ra tay, cậu sẽ biết thế nào là tuyệt vọng thực sự".

"Ở thiên hà Xích Minh mà dám thách thức Vân Đỉnh Thiên Cung thì chỉ có đường chết!".

Ba người hậm hực trong lòng, sau khi ba người Diệp Thiên vào thông đạo không gian không được bao lâu, bọn họ cũng lê tấm thân đang bị thương nặng vào theo.

Bọn họ muốn tận mắt chứng kiến cảnh tượng Diệp Thiên bị năm vị cung chủ trấn áp.

Dịch chuyển không gian kéo dài khoảng một khắc, khi ngước mắt lên, màn sáng phía trước đã tới tận cùng. Trước mắt ba người Diệp Thiên, Tây Huyền và Thường Phong lóe lên tia sáng, sau đó xuất hiện trên một vùng đất rộng lớn hoàn toàn mới.

Nơi này cuồn cuộn vấn vít, xung quanh chỉ có rừng cây rậm rạp, chim thú gì cũng có, còn có rất nhiều dị thú do bị linh lực thay đổi thể chất nên xuất hiện.

Mỗi tấc đất dưới chân bọn họ đều ẩn chứa linh lực cực kì mạnh mẽ tinh thuần. So với sao Viêm tử khí nặng nề thì cảnh tượng này chẳng khác nào tiên cảnh nhân gian.

"Đây là... linh mạch?".

Diệp Thiên trải rộng sức mạnh thần niệm, giống như chiếc lồng giam phong tỏa trời đất. Cậu phát hiện ở sâu trong lòng đất dưới chân bọn họ có không dưới mười linh mạch tồn tại, mỗi linh mạch đều tỏa ra sức sống bừng bừng, linh khí dồi dào, sinh sôi nuôi dưỡng vạn vật xung quanh.

Phải biết rằng, một tinh cầu có được một linh mạch đã đủ để thay đổi khí vận và môi trường của nó, nhưng ở đây, Diệp Thiên lại cảm nhận được mười mấy linh mạch, hơn nữa mỗi linh mạch trải rộng mấy chục nghìn dặm, bổ trợ lẫn nhau, có vai trò cực kì quan trọng cho phúc trạch của tinh cầu này.

"Không hổ là đại bản doanh của Vân Đỉnh Thiên Cung".

Đôi mắt Diệp Thiên hiện lên ánh cười, nhưng không mang theo bất cứ độ ấm nào.

"Hiển nhiên số linh mạch này đều được cướp đoạt từ những tinh cầu khác ở thiên hà Xích Minh, sau đó chuyển đến đây. Vân Đỉnh Thiên Cung muốn dùng tài nguyên của cả thiên hà Xích Minh để nuôi dưỡng bọn họ".

Một thiên hà vô cùng mênh mông rộng lớn, cho dù là những thiên hà ở vùng ven, có nền văn minh tu tiên lạc hậu đến đâu, thì cũng tự sản sinh không ít linh mạch. Vậy mà Vân Đỉnh Thiên Cung lại cướp bóc linh mạch trên từng tinh cầu của thiên hà Xích Minh mang tới đây. Hành vi này rõ ràng là tàn phá và hủy diệt đối với rất nhiều tinh cầu của thiên hà Xích Minh.

Phải biết rằng, ở dải Ngân Hà, mạnh như thần điện Thái Dương hay Thiên Thần Tông thì cũng không bao giờ có hành vi cướp đoạt bất chấp hậu quả như vậy. Vân Đỉnh Thiên Cung đến từ thế giới trung tâm Ngân Hà này đúng là kế thừa phong cách làm việc cao cao tại thượng, coi vạn vật là rơm rác của các tu sĩ ở đó.

"Nếu vậy thì đã đến lúc trả những thứ này về chỗ cũ rồi!".

Diệp Thiên thu hồi sức mạnh thần niệm, dõi mắt về phía xa. Ở đó có một cung điện lơ lửng giữa không trung, có mấy phần giống với phân đà ở sao Long Vẫn. Nhưng tòa cung điện này to lớn hơn, hơn nữa xung quanh linh khí dày đặc, không ngừng xối vào xung quanh cung điện. Sâu trong cung điện còn tỏa ra năm luồng dao động sức mạnh cực kì đáng sợ.

Diệp Thiên biết, năm luồng khí tức sức mạnh này chắc chắn là năm vị cung chủ của Vân Đỉnh Thiên Cung.

Nghĩ đến đây, cậu ngoảnh sang nhìn Tây Huyền và Thường Phong.

"Lát nữa các ông không cần ra tay, chỉ cần ở bên cạnh áp trận giúp tôi là được".

Diệp Thiên bình tĩnh nói: "Năm vị cung chủ của Vân Đỉnh Thiên Cung cứ giao cho tôi, một mình tôi sẽ giải quyết!".

Nếu là trước kia thì Tây Huyền và Thường Phong còn nghi ngờ những lời nói của Diệp Thiên, nhưng những gì từng được chứng kiến dọc đường đi đã khiến bọn họ tâm phục khẩu phục.

"Vâng, điện chủ".

Hai người chắp tay, gật đầu với Diệp Thiên.

Bọn họ vừa dứt lời, bóng dáng của Diệp Thiên đã lóe lên, lao thẳng về phía Vân Đỉnh Thiên Cung.

Nhưng khi cậu còn cách Vân Đỉnh Thiên Cung mấy trăm mét, thì một luồng dao động kì dị truyền từ phía trước tới.

"Hử?".

Diệp Thiên dừng bước, sau đó giơ bàn tay lên, ấn vào hư không mấy trượng phía trước.

"Soạt!".

Bàn tay cậu vừa chạm vào, hư không liền nổi lên một làn sóng gợn vô hình, sau đó một tia sét lóe lên từ làn sóng này, nhanh chóng lan sang tay Diệp Thiên, khiến bàn tay cậu bắn ra ngoài.

"Đây là... trận pháp hộ tông?".

Ánh mắt Diệp Thiên hơi động, nở nụ cười khẩy.

Vân Đỉnh Thiên Cung này không những hành động bá đạo, mà còn rất tốn công tốn sức cho việc xây dựng tông môn của mình.

Lúc này, phía trước cậu có một lớp bảo vệ khổng lồ hình tròn có thể thấy được bằng mắt thường, bao trùm Vân Đỉnh Thiên Cung một cách hoàn hảo, không có bất cứ kẽ hở hay sơ hở nào.

Trận pháp này do linh mạch dưới lòng đất chống đỡ, hoàn toàn do một linh mạch cung cấp sức mạnh, cho dù là một kích toàn lực của hóa thần nhất phẩm cũng có thể cản lại một cách dễ dàng.

Có thể nói, nếu là cường giả bình thường, cho dù là hóa thần giả, thì cũng không thể đặt chân vào cửa của Vân Đỉnh Thiên Cung.

Nhưng đối với Diệp Thiên thì điều này không có quá nhiều sức uy hiếp, bây giờ, đại trận hộ tông cấp độ này chẳng là cái thá gì đối với cậu hết.

Cậu lại giơ bàn tay lên ấn vào lớp màn chắn bảo vệ kia, xung quanh lập tức nổi lên tia sét, lao về phía lòng bàn tay Diệp Thiên, sức mạnh phản chấn đáng sợ đánh vào bàn tay cậu không chút lưu tình.

"Bốp!".

Một âm thanh trầm đục vang lên, cơ thể Diệp Thiên hơi lảo đảo, nhưng không lùi lại nửa bước, bàn tay cậu vẫn ấn lên lớp màn bảo vệ hình thành nên đại trận hộ tông.

"Chân lực hỗn độn, phân giải!".

Cậu khẽ quát một tiếng, lòng bàn tay tỏa ra ánh sáng màu xanh, lực hút ẩn chứa trong chân lực hỗn độn tràn ra, hóa thành sức mạnh phân giải tinh thuần nhất, phá tan lớp màn bảo vệ từ bên trong.

Lúc đầu, lớp màn bảo vệ chỉ xuất hiện lỗ hổng bằng bàn tay, nhưng cùng với sự lan ra của sức mạnh phân giải, lỗ hổng nhanh chóng to ra, trong chớp mắt đã tan chảy một nửa.

Diệp Thiên thấy thế, liền cất bước đi vào như chốn không người, đặt chân vào trước cửa chính của Vân Đỉnh Thiên Cung, giẫm mạnh một cái.

"Vân Đỉnh Thiên Cung, Diệp Lăng Thiên tôi đến rồi đây!".

"Ngũ đại cung chủ, còn không mau lăn ra đây chờ chết đi?".

Cả Vân Đỉnh Thiên Cung lập tức sôi trào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK