Chương 3107
Diệp Thiên thản nhiên nói: “Tôi sẽ đưa cô vào dự hôn lễ của nhân vật lớn được tổ chức trên đảo hôm nay”.
“Đến lúc đó, tôi sẽ nói một câu với người nhà cậu ta, cậu ta sẽ chủ động tìm cô làm lành, người nhà cậu ta cũng sẽ chấp nhận cô”.
Liễu Thiên Tâm vô cùng ngạc nhiên, hoàn toàn không tin lời Diệp Thiên.
Với bối cảnh gia thế của thanh niên kia, một câu nói mà có thể khiến người nhà cậu ta chấp nhận cô ấy, còn khiến cậu ta chủ động tìm cô ấy làm lành, theo cách nghĩ của cô ấy thì đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Diệp Thiên không hề để ý tới cách nghĩ của Liễu Thiên Tâm, lại hỏi: “Đúng rồi, lúc nãy tôi nghe cậu ta nhắc tới nhà họ Khương, cậu ta là người nhà họ Khương sao?”.
Liễu Thiên Tâm im lặng trong giây lát, sau đó mới gật đầu: “Đúng, anh ấy tên là Khương Tu Tuyệt, là em họ của Khương Long Hoa, người đứng đầu Khương Minh ở thủ đô”.
“Khương Long Hoa?”.
Nghe đến cái tên này, tròng mắt Diệp Thiên dao động, nhớ tới người từng là đối thủ cũ của mình lúc nhỏ.
Khương Long Hoa!
Người sáng lập Hiệp hội thương mại Khương Minh lớn nhất thủ đô, cũng là đối thủ cũ của Diệp Thiên lúc nhỏ. Chỉ là người được gọi là “đối thủ” này từ nhỏ đã bị cậu dễ dàng đạp dưới chân, sau này thì không cần nói nữa. Cậu nhanh chóng vượt lên, một bước tiến xa chín vạn dặm, bỏ xa Khương Long Hoa ở phía sau.
Bây giờ, thế hệ trẻ tuổi trên khắp Trái Đất đã không còn ai đủ tư cách tự xưng là đối thủ của Diệp Thiên nữa, cho nên cậu mới nhất thời ngẩn ngơ, thầm cảm khái.
Mười mấy năm trước, cậu còn là một đứa trẻ thiếu niên có thiên phú võ thuật cực cao, vẫn phải theo đuổi và ngưỡng vọng những người đi trước. Thế mà mới qua mười mấy năm, cậu đã vượt trên tất cả chúng sinh, thống trị Trái Đất.
Thấy Diệp Thiên bỗng trở nên im lặng, Liễu Thiên Tâm tưởng rằng cái tên Khương Long Hoa đã làm cậu sợ, lập tức xụ mặt, cười tự giễu: “Anh không cần phải khó xử. Thế lực của nhà họ Khương ở thủ đô rất lớn, tôi biết anh và Nguyệt Nguyệt muốn an ủi tôi, nhưng cũng không cần vì tôi mà đắc tội với nhà họ Khương”.
“Mọi chuyện đều do tôi tự chuốc lấy. Nếu năm xưa tôi không ngây thơ cho rằng mình đã gặp được tình yêu, thuận tiện có thể gả vào một gia đình giàu có thì tôi đã không ra nông nỗi này”.
Cô ấy khẽ lắc đầu, dường như đã bình tĩnh hơn trước nhiều, gượng cười với Tiếu Văn Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt,
cảm ơn cậu, nhưng cậu không cần lo chuyện của tớ đâu. Tớ nghĩ kĩ rồi, cuộc sống vẫn nên tiếp tục, tớ sẽ không làm như lúc nãy nữa”.
Mặc dù Liêu Thiên Tâm có vẻ đã bình tĩnh hơn trước, nhưng Tiếu Văn Nguyệt vẫn nhìn ra sự tuyệt vọng và thê lương trong lòng cô ấy. Một người đã chết trong lòng thì sao chỉ qua một hai câu nói, năm bảy phút là có thể hồi phục được chứ?
Lúc này, Diệp Thiên cũng dứt ra khỏi dòng hồi ức, ánh mắt trong trẻo: “Cô đã không cần, vậy thì dừng ở đây thôi”.
Cậu đồng ý giúp Liễu Thiên Tâm là vì nể tình Tiếu Văn Nguyệt. Nếu không phải như vậy thì sao cậu lại đi quan tâm chuyên vặt vãnh này làm gì?