Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bùm”

Không gian xung quanh giống như bị một thứ gì đó khóa chặt, trở nên tối đen. Sau đó từng ngồi sao phát sáng, liên kết lại tạo ra một không gian độc lập.

Tần Tử Dương cầm kiếm, nhìn người phía trước với sắc mặt vô cùng khó coi.

“Sao có thể”

Bà ta không thể tưởng tượng được bà ta và thanh kiếm đã hợp nhất, tốc độ còn nhanh tới mức một khắc thời gian có thể bay bượt mười mấy tinh hệ mà Diệp Thiên vẫn đuổi kịp cứ như đang đợi sẵn bà ta vậy. Vậy thì bà ta không kinh ngạc sao được.

“Ngạc nhiên lắm đúng không?”

Diệp Thiên cười lạnh: “Tôi nói rồi, dù là bà hay là Thiên Dưỡng Sinh thì hôm nay đều phải chết ở Hỗn Độn Thần Vực. Không ai có thể chạy thoát hết”.

“Thiên Dưỡng Sinh đi trước, giờ tới lượt bà”.

Hỗn Độn Thần Vực là nơi do Cổ Cận Hồn dùng chân lực hỗn độn và pháp tắc của mình luyện chế ra, sở hữu pháp tắc không gian hoàn thiện nhất trong vũ trụ này.

Chỉ cần là người đã từng ở trong Hỗn Độn Thần Vực và bị Diệp Thiên đánh dầu thì gù người đó có chạy tới chân trời góc bể, Diệp Thiên cũng chỉ cần một bước là tới được vị trí của đối phương và nhốt kẻ đó và Hỗn Độn Thần Vực một lần nữa.

Chỉ cần một bước là đủ. Có thể nói chỉ cần đánh dấu khí tức thì dù cách xa đến đâu Diệp Thiên cũng có thể dùng pháp tắc không gian của Hỗn Độn Thần Vực để đuổi kịp.

“Diệp Lăng Thiên, cậu không chịu từ bỏ thật sao?"

Tần Tử Dương không biết Diệp Thiên đã đuổi theo bà ta bằng cách nào nhưng bà ta đã có thể cảm nhận được mình lại bị Hỗn Độn Thần Vực nhốt lại một lần nữa rồi.

Tình hình này là do Diệp Thiên có sự chuẩn bị từ trước. Bà ta đã không thể dùng cách người kiếm hợp nhất để bỏ chạy. Điều duy nhất mà bà ta có thể làm đó là đối đầu với Diệp Thiên.

“Nực cười”

Cậu ta thản nhiên nói: “Giữa bà và tôi sớm chẳng phải đã là hai kẻ không đội trời chung rồi sao. Hôm nay tôi phải báo thù cho bố của tôi”.

Dứt lời, một đường kiếm quang được hình thành trong không gian.

Tiền thân của thanh kiếm này chính là Thánh Hồn Kiếm. Chỉ có điều khi Diệp Thiên tu thành Vạn Cổ Hõn Độn Thể, đạt tới cảnh giới hợp địa thì Thánh Hồn Kiếm cũng có sự biến hóa. Dù là uy lực hay là ngoại hình thì cũng có sự thay đổi mãnh liệt.

Giờ đây thanh kiếm này được gọi là Hỗn Độn Thánh Kiếm.

Sức mạnh thần niệm đáng sợ bùng lên trên thân kiếm. Tinh thần trắng đen phát ra ánh sáng càng lúc càng mạnh hơn và kết nối với các tinh thần trong không gian xung quanh.

“Tần Tử Dương, bà tự cho kiếm đạo của mình vô song, khinh thường bố tôi. Hôm nay, tôi sẽ dùng thần thông kiếm kỹ do ông ấy tạo ra để đấu với bà”.

“Ra tay đi, Tần Tử Dương nghe thấy vậy thì cảm thấy vui lắm. Thứ mà bà ta sợ là Hỗn Độn Thần Quang kia, còn giờ Diệp Thiên lại từ bỏ Hỗn Độn Thần Quang, dùng kiếm kỹ để phân cao thấp thì đương nhiên bà ta không có gì phải sợ cả.

Cả đời bà ta có hai thứ đáng tự hào, một là Nguyên Dương Tử Khí và hai là Tuyệt Thế Kiếm Đạo mà bà ta đã tu luyện.

Bà ta tự hỏi, về dùng kiếm nếu tứ đại thần tử không xuất hiện thì chẳng ai có thể là đối thủ của bà ta.

“Đồ chán sống”.

Tần Tử Dương cười lạnh, khuôn mặt ánh lên vẻ dữ tợn. Một giây sau bà ta vung tay, Tuyệt Thanh Minh thoát ra như có ý chí tự thân lao tới, chém về phía Diệp Thiên.

“Vụt”

Một kiếm tung ra, Nguyên Dương Tử Khí trong người Tần Tử Dương giống như sóng trào, đổ lên thân kiếm Tuyệt Thanh Minh.

Sau đó, thêm một đường sáng màu tím kéo dài khoảng cách giữa hai bên, cảm tưởng ngay cả Hỗn Độn Thần Vực cũng không thể nhốt bà ta lại. Đây chính là tuyệt thế kiếm đạo của Tần Tử Dương - Vong Tình Đạo!

Muốn quên tình thì trước tiên phải có tình. Trải nghiệm qua việc có tình thì mới có thể đạt tới vô tình.

Tần Tử Dương không biết đã từng giăng mắc với biết bao nhiêu thiên tài hào kiệt, đến cả một thiên kiêu tuyệt thế như Diệp Kình Thương thì cũng đã từng có một đoạn hồi ức đẹp với bà ta.

Nào ai ngờ Tần Tử Dương làm vậy là vì muốn tu luyện kiếm đạo chứ không phải là có tình cảm với họ.

Bà ta ép bản thân có tình, sau đó từ có tình biến thành vô tình và rồi cuối cùng là quên tình. Thường thì những người dễ có tình sẽ khó mà quên tình, thậm chí cả đời sẽ bị nhốt trong lưới tình. Nhưng với Tần Tử Dương, hết lần này tới lần khác trải nghiệm tình yêu tạo nên một con đường riêng mà không ai có thể mô phỏng được.

Vì vậy Vong Tình Đạo được sinh ra. Và là kiếm đạo vô tình, tàn độc nhất trong vũ trụ. Một khi ra tay thì nó có thể phá hủy cả không gian và thời gian.

“Vong Tình Đạo sao?”

Diệp Thiên bị nhấn chìm trong kiếm quang màu tím với ánh mắt trống rỗng. Trong ký ức của Diệp Kình Thương, ông ấy có quá nhiều thông tin về Tần Tử Dương. Nhưng ấn tượng nhất đó chính là kiếm đạo do bà ta lĩnh ngộ tạo ra.

Một giây sau, cuối cùng cậu cũng ra tay Thanh kiếm trong tay cậu vung lên, tay trái chắp thành binh quyết, ma sát với thân kiếm.

“Bùm”.

Thân kiếm vung lên, va chạm với kiếm quang màu tím kia. Kiếm quang của Diệp Thiên dài hàng trăm trượng, có vẻ chiếm thế thượng phong so với kiếm quang của Tần Tử Dương.

Kiếm quang của Tần Tử Dương giống như gặp phải khắc tinh, nhanh chóng bật lùi lại và bị Diệp Thiên chém nát.

“Đây là kiếm kỹ gì vậy?”, Tần Tử Dương tái mặt.

Ánh sáng màu tím tan ra, đôi mắt Diệp Thiên lạnh tanh, cậu nói ra năm từ.

“Bát Đồ Thập Tam Kiếm”.

Tần Tử Dương nghe thấy vậy bèn gầm lên: “Không thể nào”.

“Bát Đồ Thập Tam Kiếm tôi từng thấy Diệp Kình Thương sử dụng. Đây không thể là nó”.

Bát Đồ Thập Tam Kiếm của Diệp Kình Thương, mỗi một đường kiếm đều vô cùng bá đạo, mang theo khí chất của bật đế vương, là khắc tinh của Chân Võ Chi Ý, về điểm này bà ta biết rất rõ.

Nhưng bà ta tự hỏi, dù là Bát Đồ Thập Tam Kiếm thì so với Vong Tình Đạo của bà ta vẫn còn kém hơn một bậc. Năm xưa bốn người bọn họ tấn công Diệp Kình Thương, chỉ cần tung ra một chiêu là đã có thể đánh tan thế kiếm của ông ta rồi. Giờ với đường kiếm của Diệp Thiên, cậu có thể hạ gục đòn tấn công của bà ta, bà ta có thể khẳng định đây không thể là Bát Đồ Thập Tam Kiếm.

Còn Diệp Thiên chỉ lẳng lặng nhìn bà ta: “Thật đáng tiếc, đây chính là Bát Đồ Thập Tam Kiếm”.

“Dù trước đây bà được tiếp xúc với chiêu kiếm của bố tôi nhưng ông ấy chỉ dùng 12 chiêu kiếm đầu, chưa dùng tới chiêu kiếm cuối cùng”.

“Bởi vì, ông ấy có tình cảm với bà, dù bị bà vây giết nhưng không hề hận bà, thậm chí còn không chịu xuất ra chiêu kiếm cuối cùng đó. Ông ấy không muốn tấn công Vong Tình Đạo – chiêu kiếm mà bà đã khổ luyện mà có được”.

Tần Tử Dương nghe thấy vậy thì tức giận lắm: “Diệp Lăng Thiên, cậu đang nói linh tinh gì vậy? Ý của cậu là, lúc ông ấy đấu với tôi đã nương tay sao?”

Diệp Thiên mỉm cười: “Tần Tử Dương, bà tự cho rằng kiếm đạo của mình vô song, tung hoành khắp vũ trụ nhưng bà có biết bố của tôi sớm đã lĩnh ngộ được kiếm kỹ của Vong Tình Đạo và giấu đi chiêu kiếm cuối cùng không?”

“Chiêu kiếm cuối cùng này chính là khắc tinh của Vong Tình Đạo”, cậu khẽ giơ tay lên.

“Muốn quên tình thì phải động tình rồi tuyệt tình, tới cuối cùng là quên tình”.

“Kiếm đạo của bà đúng là có uy lực tuyệt diệu”

“Nhưng trên đời này ai có thể quên tình được thật chứ. Bà chẳng qua là dựa vào nó để tạo ra kiếm đạo. Thực ra, bà chưa bao giờ buông bỏ được chữ tình. Nếu bà thật sự làm được thì sao có thể làm được việc người kiếm hợp nhất với thanh Tuyệt Thanh Minh của bà chứ?”

“Nói cho cùng vong tình bản chất vốn là có tình. Vong tình luôn đứng sau hữu tình mà thôi”.

Diệp Thiên nói xong bèn chỉ ngón tay, chân lực hỗn độn được phủ lên Hỗn Độn Thánh Kiếm. Màu đen trắng của sao trời quét trong không gian.

Một giây sau, cậu dịch chuyển, tay phải cầm kiếm quét một góc tuyệt đẹp chém về phía Tần Tử Dương.

Bát Đồ Thập Tam Kiếm, chiêu thức cuối cùng - Tình Bá Đương Thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK