Những chữ trên bìa cuốn sách cổ chỉ có các cường giả thất phẩm độ kiếp trở lên mới có thể nhìn thấy.
“Thái Sơ Bí Điển sao?”
Cậu nhìn Tam Kiếp lão nhân và cảm thấy khó hiểu. Theo như Lạc Tông Diễm nói thì chỉ có thánh nữ, thánh tử được chọn mới đủ tư cách đọc cuốn sách như thế này. Nó thuộc về bí mật tối cao của Thái Sơ Thần Đạo Môn.
Cậu không hiểu rốt cuộc ông già này muốn làm gì, lẽ nào thật sự muốn cậu trở thành thánh tử của Thái Sơ Thần Đạo Môn sao?
“Diệp tộc trưởng”, ông ta nhìn cậu và mỉm cười.
“Đây chính là tâm pháp tu luyện thần niệm tối cao của chúng tôi – Thái Sơ Bí Điển. Thứ này do Thái Sơ Đạo Tổ của chúng tôi để lại. Chỉ có người được ông ấy chấp nhận thì mới có thể đọc được nó. Cậu thử xem thế nào”.
Diệp Thiên chau mày: “Đây là bảo bối của tông môn các ông, không liên quan tới tôi, tại sao tôi phải thử?”
Đùa nhau chắc. Cậu là tộc trưởng của Diệp Tộc, nếu như thật sự mở cuốn sách này ra thì chẳng phải là bị lừa và trở thành thánh tử của Thái Sơ Thần Đạo Môn hay sao?”
Như vậy thì Diệp Tộc tự dưng đầu quân cho Thái Sơ Thần Đạo Môn. Không chỉ cậu không đồng ý mà cả Diệp Kình Thương đã mất cũng không đồng ý.
Có lẽ nhận ra sự lo lắng của Diệp Thiên nên Tam Kiếp lão nhân đã lập tức xua tay: “Cậu không muốn làm thánh tử của tông môn chúng tôi cũng không sao. Cuốn Thái Sơ Bí Điển này cậu có thể lật ra xem, nó chỉ có lợi cho cậu thôi”.
“Huống hồ, dù cậu có thật sự trở thành thánh tử thì tôi cũng hứa sẽ lập tức chuyển vị trí chưởng môn cho cậu. Như vậy cậu có thể vừa làm tộc trưởng của Diệp Tộc vừa làm chưởng môn của Thái Sơ Thần Đạo Môn. Hai bên không hề xung đột, địa vị cũng ngang nhau”.
Đám đông cảm thấy như phát điên. Dù là năm vị độ kiếp kim tiên của lục đại tiên tộc thì cũng cảm thấy vô cùng đố kỵ.
Diệp Thiên bây giờ đã là tộc trưởng, quản lý một trong sáu tiên tộc. Nếu như cậu trở thành thánh tử nữa, rồi nhận thêm vị trí chưởng môn thì đồng nghĩa sở hữu thực lực đế cấp. Một thế lực như vậy về tay cậu thì ai còn có thể đấu lại cậu được chứ?
Đúng là một bước lên trời mà.
Thanh Sam cũng với các trưởng lão khác cảm giác da đầu tê dại. Bọn họ cảm thấy nghi ngờ vì hôm nay Tam Kiếp lão nhân khác với những ngày bình thường. Có vẻ như ông ta đang muốn cố gắng lôi kéo Diệp Thiên về phía mình. Cứ như muốn tặng cả Thái Sơ Thần Đạo Môn cho cậu vậy
Lạc Tông Diễm và Mai Nhược Lãnh cũng nhìn nhau. Ấn tượng trước đó về Tam Kiếp lão nhân của họ khác hoàn toàn lúc này.
“Ông thật sự muốn tôi thử sao?”, Diệp Thiên bán tín bán nghi, luôn cảm thấy ông ta có ý đồ gì đó.
Vô duyên vô cớ lại muốn cậu làm thánh tử rồi lại bảo cậu mở bí điển ra xem, thậm chí còn giao cả vị trí chưởng môn cho cậu nó khác hoàn toàn với kịch bản mà cậu tưởng tượng.
“Đương nhiên rồi”, ông ta bật cười ha ha, khẽ đẩy cuốn sách về phía Diệp Thiên.
Nhìn thần niệm bao quanh cuốn sách, Diệp Thiên không có phản ứng gì. Sau đó cậu khởi động thần niệm, hình thành lên bàn tay và cầm lấy...
Lúc này sự kỳ lạ xảy ra. Thần niệm của Diệp Thiên vừa tiếp xúc với thần niệm trên cuốn sách, cậu còn chưa phát lực thì mạng lưới thần niệm đã tự động lan ra giống như làn sóngCuốn bí điển cứ thể hiện rõ ra trước mặt cậu.
“Không thể nào”, nhìn thấy cảnh tượng đó, đám người Thanh Sam đứng bật dậy.
Thương Cửu Mân – thiên tài mạnh nhất của Thái Sơ Thần Đạo Môn cũng trố tròn mắt. Ông ta từng cầu xin Tam Kiếp lão nhân rất nhiều lần để thử mở lớp khóa thần niệm và đọc cuốn sách mà mỗi lần đều thất bại.
Còn Diệp Thiên thì mở nó dễ dàng như uống nước vậy. Thậm chí Thái Sơ Bí Điển còn tự động mở khóa để Diệp Thiên không bị tốn sức nữa.
Lạc Tông Diễm và Mai Nhược Lãnh cũng cười khổ lắc đầu.
Bọn họ khi đọc sách thì cũng dùng thần niệm để kết nối, có được sự đồng ý mới có thể đọc. Còn Diệp Thiên thì căn bản chẳng cần làm gì. Bọn họ không thể phủ nhận có những yêu nghiệt tồn tại một cách vô lý như thế trên đời. Diệp Thiên đúng là kẻ độc nhất vô nhị trong vũ trụ.
“Đơn giản như vậy sao?”
Diệp Thiên nhìn cuốn sách và cũng cảm thấy kinh ngạc. Nhất là khoảnh khắc vừa nãy, cậu có thể cảm nhận được từ sâu trong thần phủ dường như có thứ gì đó được kích hoạt.
Tam Kiếp lão nhân cũng ngạc nhiên lắm: “Không mở ra xem sao?”
Diệp Thiên liếc nhìn ông ta rồi dùng thần niệm kết nối. Cuốn sách cũng mở ra trang đầu tiên.
Những người xung quanh nín thở nhìn cảnh tượng đó. Không ít người rất muốn đọc nhưng họ không thể làm gì. Vì dù sao bên cạnh cuốn sách cũng còn Tam Kiếp lão nhân.
Khi Diệp Thiên lật ra trang đầu tiên thì thần phủ của cậu rung lên mãnh liệt. Một sự chấn động tới từ Càn Khôn Luyện Thần Ấn.
“Sao có thể?”
Diệp Thiên lầm bầm, vội vàng nhìn vào trong Càn Khôn Luyện Thần Ấn. Cậu phát hiện ra cánh cửa cuối cùng viết dòng chữ: “Tề Vũ Đế Tôn" mở ra một khe hở.
“Sao có thể”, cậu ngạc nhiên lắm.
Cánh cửa “Tế Vũ Đế Tôn” cần cậu luyện Thái Cổ Thần Quyết thành Đại Thành Thiên, sở hữu tu vi thần niệm bình thiên mới có thể mở được.
Vậy mà giờ cánh cửa đó đã tự mở ra rồi. Diệp Thiên chưa từng lường tới chuyện này.
“Ầm”.
Trong lúc cậu cảm thấy kinh ngạc thì cuốn sách cũng phát ra ánh sáng vàng rồi nhanh chóng lật trang tiếp theo. Trang tiếp theo chữ bắt đầu tạo thành hư ảnh đi vào trong thần phủ của Diệp Thiên và rồi vào trong Càn Khôn Luyện Thần Ấn.
Diệp Thiên có thể cảm nhận được khi những chữ này tới cánh cửa Càn Khôn thì Càn Không Luyện Thần Ấn cũng phát ra âm thanh vui mừng giống như có thứ gì đó được hoàn thiện với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy vậy.
Diệp Thiên đột nhiên nhớ ra Diệp Kình Thương từng nói với cậu mặc dù Thái Cổ Thần Quyết mạnh vô cùng nhưng mà chương cuối cùng Viên Mãn thì thiếu mất một phần. Nếu không phải vậy thì Diệp Kình Thương đã có thể sử dụng sức mạnh thần niệm để đối phó với Thương Thế Thần rồi.
“Lẽ nào nội dung trong Thai Sơ Bí Điển chính là phần còn thiếu của Thái Cổ Thần Quyết?
Diệp Thiên bừng tỉnh. Tam Kiếp lão nhân nhìn thấy cảnh tượng đó thì đôi mắt sáng rực.
“Sư tổ, sư tôn cuối cùng thì tôi cũng đã đợi được rồi”.
“Thái Sơ Bí Điển cuối cùng cũng tìm được người có duyên tìm được nơi thuộc về rồi", nói xong ông ta quỳ xuống trong không trung giống như nhìn thấy hai bóng hình của hàng trăm nghìn năm trước vậy.