Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiếm Tam Tư vốn đang hùng hổ, dùng sức mạnh thần niệm giáng đòn sấm sét tấn công xuống thì đột nhiên lùi về sau khiến các tu sĩ ở đây đều biến sắc.

Tiếng hô kinh ngạc của Kiếm Tam Tư vang vọng chân trời, cuối cùng bọn họ cũng hoàn hồn, ngơ ngác nhìn về phía Diệp Thiên, cảm thấy khó hiểu.

Diệp Thiên lại đánh lùi Kiếm Tam Tư?

Nguyên anh tứ phẩm một quyền giết chết nguyên anh bát phẩm trước mắt bọn họ, bây giờ lại phá tan đòn tấn công của hóa thần thất phẩm, còn đánh lùi người đó, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Mọi người ở trong câu lạc bộ, Long Huyền Tử hóa thần tứ phẩm cũng chấn động, vẻ mặt trở nên đặc sắc hơn.

“Hóa ra là cậu ta?”, ông ta nhìn về phía Diệp Thiên với vẻ kinh ngạc, đồng tử co lại.

Trước ngày này không lâu, một sức mạnh thần niệm thần bí từng hình thành tấm lưới vô hình bao trùm cả Hàm Thành, tiến hành dò xét. Với cách làm cực kỳ bá đạo này, hiển nhiên ông ta không ưa nổi, do đó cũng dùng sức mạnh thần niệm đáp lại, đối chọi với người đó một lúc, cuối cùng bị đối phương đẩy lùi.

Ông ta vốn nghĩ đó là đại năng hóa thần của tinh vực khác đến đây, bây giờ nghe Kiếm Tam Tư nói, tu sĩ luyện thần có sức mạnh thần niệm đó cực kỳ đáng sợ đó lại là Diệp Thiên?

Trong nháy mắt, bầu không khí trong câu lạc bộ trở nên vô cùng khác thường, Diệp Thiên ngồi nơi ghế đặt tách trà trong tay xuống, sau đó chậm rãi đứng dậy.

“Trước kia từng có hai luồng sức mạnh thần niệm giao đấu với tôi trong âm thầm, tu vi đạt tới nhập đạo sơ kỳ có lẽ là Long Huyền Tử, người còn lại thì là nhập đạo trung kỳ, xem ra là ông nhỉ?”.

Giọng nói cậu bình thản, biểu cảm không có dao động gì, nhưng Kiếm Tam Tư thì lại có vẻ mặt nghiêm trọng.

“Quả nhiên là cậu!”, Kiếm Tam Tư nheo hai mắt, cơn giận lúc trước tan biến, khôi phục lý trí và bình tĩnh, còn có vẻ thận trọng.

“Rốt cuộc cậu là ai? Vì sao lại đến tinh vực thứ mười chúng tôi?”.

Diệp Thiên tu vi nguyên anh tứ phẩm lại có sức mạnh thần niệm nhập đạo hậu kỳ áp đảo được ông ta, người bình thường không thể nào có được thiên phú thế này. Ông ta lo rằng đằng sau Diệp Thiên có thế lực mạnh nào đó chống đỡ, cho nên lên tiếng hỏi trước.

Ngay cả cái chết của Lãnh Tinh Tà, ông ta cũng tạm thời gác qua một bên!

“Tôi biết ông muốn hỏi gì”, Diệp Thiên không hề ngạc nhiên bởi Kiếm Tam Tư đột nhiên thay đổi thái độ, lạnh lùng nói.

“Không cần phí công sức, tôi không có lai lịch gì đặc biệt, bối cảnh cũng không mạnh”.

“Muốn trả thù cho Lãnh Tinh Tà thì cứ việc ra tay, tôi tiếp tới cùng!”.

Nghe Diệp Thiên trả lời không chút cảm xúc nào, vẻ mặt của Kiếm Tam Tư trở nên trầm trọng hơn. Ông ta không nắm rõ được thân phận của Diệp Thiên.

Vị trưởng lão truyền công đức cao vọng trọng của Kiếm Tông này nhất thời do dự. Ông ta đang suy nghĩ, liều chết tới cùng với một thiên kiêu có khả năng có bối cảnh mạnh này vì một đệ tử nòng cốt nội định thì có đáng không.

Mặc dù Diệp Thiên có sức mạnh thần niệm nhập đạo hậu kỳ mạnh mẽ, cao hơn ông ta một bậc, nhưng ông ta là hóa thần thất phẩm, không sợ một nguyên anh tứ phẩm như Diệp Thiên. Chỉ là, nếu động vào Diệp Thiên, dẫn đến thế lực thần bí sau lưng cậu ra tay thì mới thật sự là lợi bất cập hại.

Những tu sĩ đại năng của thế giới trung tâm Ngân Hà không có ai là vô dụng. Nếu không nắm chắc, bọn họ hầu như sẽ không ra tay với người ẩn chứa mầm họa lớn như vậy.

Kiếm Tam Tư đột nhiên không nói gì, các tu sĩ cao thủ ở trong câu lạc bộ vô cùng bối rối, ánh mắt nhìn Diệp Thiên không còn khinh thường và chế giễu, chỉ có sự kính nể.

Đặc biệt là Long Tuyết Viên, đôi mắt long lanh lóe sáng. Lần đầu tiên cô ta thấy một người trẻ tuổi chỉ dựa vào sức một mình mình lại có thể khiến hóa thần thất phẩm phải kiêng dè.

So với Lãnh Tinh Tà, Diệp Thiên mới là thiên kiêu khiến cô ta thán phục.

Diệp Thiên lại lên tiếng: “Muốn đấu thì đấu, muốn đánh thì đánh, lằng nhà lằng nhằng, đây là phong cách của Kiếm Tông sao?”.

“Hay ông đợi tôi ra tay trước?”.

“Đã vậy tôi sẽ làm theo ý nguyện của ông”.

Nói xong, mắt Diệp Thiên lóe sáng, sức mạnh thần niệm dâng lên, bao phủ không gian gần mười nghìn mét trên bầu trời. Sau đó hư không xao động, dần dần ngưng tụ thành một cây chùy vô hình không thể nhìn thấy bằng mắt thường, chém về phía Kiếm Tam Tư.

“Ầm!”.

Một đòn giáng xuống giống như Cự Linh Thần múa chùy, toàn bộ hư không bị sức mạnh thần niệm đè lõm xuống.

Sau khi Diệp Thiên tiếp nhận tộc văn hoàn chỉnh của Diệp Kình Thương, mặc dù không có nâng cao gì về mặt sức mạnh, nhưng vẫn có lợi ích nhất định. Sức mạnh thần niệm của cậu đã từ nhập đạo trung kỳ tiến vào nhập đạo hậu kỳ.

Bây giờ cậu đánh xuống một đòn, cả Hàm Thành đều rung chuyển.

Kiếm Tam Tư đứng mũi chịu sào, dù với tu vi hóa thần thất phẩm cũng cảm thấy run sợ, toàn thân nổi gai ốc.

Kiếm Tông trấn áp tinh vực thứ mười quá lâu, thành danh từ mấy chục nghìn năm trước, đã lâu ông ta chưa có cảm giác áp bức thế này. Lúc này đối mặt một đòn của Diệp Thiên, ông ta hơi sửng sốt, sau đó lướt người đi, dùng di chuyển tức thời kéo dãn khoảng cách, chật vật tránh né.

“Ầm!”.

Hư không vỡ nát, không gian sụp đổ, Kiếm Tam Tư vô cùng chật vật lướt ra ngoài từ phía bên rìa. Vào lúc này, Diệp Thiên cũng hành động.

Cậu giẫm nhẹ xuống câu lạc bộ, một tiếng động lớn vang lên, ở chính giữa câu lạc bộ lập tức lõm xuống một dấu chân khổng lồ sâu trăm trượng. Diệp Thiên vượt qua ba mươi lần tốc độ âm thanh, xuyên qua hư không, nháy mắt đã đến trước mặt Kiếm Tam Tư, đánh ra một quyền.

Tam Tuyệt Quyền, Phục Long Bái Thiên Địa!

Ánh sáng thuần xanh xen lẫn quyền kình mạnh mẽ, quyết tiến không lùi. Kiếm Tam Tư không ngờ Diệp Thiên lại ra tay dứt khoát như vậy, mũi phát ra tiếng hừ nhẹ, vung tay áo cuốn lên một dải chân lực màu vàng nhạt, đối chọi với quyền kình của Diệp Thiên.

“Ầm ầm!”.

Năng lượng đáng sợ khiến câu lạc bộ tư nhân ở bên dưới bị san bằng. Có tu vi của Long Huyền Tử chống đỡ, Long Tuyết Viên và mấy chục tu sĩ nguyên anh mới an toàn lùi về sau. Khu vực gần mười nghìn mét xung quanh với câu lạc bộ tư nhân đã hóa thành đống phế tích.

Giữa không trung, Diệp Thiên và Kiếm Tam Tư đối chọi với nhau một đòn, sau đó hai người lảo đảo lùi về sau.

Diệp Thiên lùi lại liên tục ba bước, Kiếm Tam Tư thì lùi lại hai bước, trận đấu lần này rõ ràng Diệp Thiên đã rơi xuống thế yếu.

Nhưng Kiếm Tam Tư không có vẻ vui mừng, ngược lại càng run sợ từ tận đáy lòng. Nguyên anh tứ phẩm có thể lay động hóa thần thất phẩm, hơn nữa chỉ rơi xuống hạ phong, đó là quái vật cấp bậc gì?

Trong nháy mắt ông ta lùi lại, trong lòng dâng lên vô vàn ý nghĩ, sau đó ông ta gần như không hề do dự vung tay, bóp nát một miếng ngọc phù trong tay áo.

“Vù!”.

Trong nháy mắt, hư không rung chuyển, trên bầu trời mông lung, một vết nứt không gian mở ra, sáu bóng người xuất hiện trên bầu trời Hàm Thành.

Sáu bóng người này đều mặc áo đạo sĩ tóc búi cao giống như Kiếm Tam Tư, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.

Nhưng khí tức của sáu người này cao hơn Kiếm Tam Tư, hơn nữa cấp bậc tăng dần.

Bảy tu sĩ cao thủ tính cả Kiếm Tam Tư tu vi cao hơn hóa thần thất phẩm đều có mặt ở đây.

Nhìn vẻ ngoài và uy áp khủng khiếp thoắt ẩn thoắt hiện của sáu người đó, tu sĩ hóa thần bản địa ở sao Khâu Dương như Long Huyền Tử cũng rùng mình, giọng nói run rẩy.

“Hóa thần đỉnh cao của Kiếm Tông cùng ra trận sao?”.

Ông ta nhìn sáu bóng người trấn áp đất trời kia, dường như mất đi tiếng nói.

Lúc này, ánh mắt của Diệp Thiên cũng thay đổi mấy phần, cậu không nhìn ai khác mà ngước mắt nhìn người đàn ông trung niên đứng ở chính giữa.

Người đàn ông trung niên tóc búi cao với dây buộc tóc tử kim, hai mắt như điện, không giận mà uy, khí thế siêu phàm. Điều khiến Diệp Thiên để ý là thực lực của ông ta.

Một mình ông ta ở đây đã trấn áp các tu sĩ hóa thần ở xung quanh, một mình đứng ở vị trí đầu, độc lập trên đỉnh mây, dường như là tồn tại cấp thần trong hóa thần.

Diệp Thiên khẽ nheo mắt lại.

“Hóa thần thần phẩm?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK