Diệp Thiên vừa hỏi ra câu này, cả không gian độc lập như bị ngưng đọng.
Diệp Thiên cũng im lặng, ánh mắt sâu xa, đợi đáp án từ trong hư không. Cậu rất muốn biết cách nghĩ của mình rốt cuộc có đến gần chân tướng hay không.
Sau vài phút tĩnh lặng, giọng nói của Diệp Kình Thương mới vang lên, chứa đựng sự mệt mỏi và tang thương, dường như ý chí của ông ấy cũng suy yếu đi nhiều.
Chỉ nghe ông ấy ôn tồn nói: “Trong ký ức của ý chí này, quả thật năm đó ta đã chết, tuy thân xác vẫn còn nhưng thần hồn lại bị tiêu diệt hoàn toàn”.
“Trong giây phút then chốt cuối cùng, ta đã đưa ý chí vào Càn Khôn Luyện Thần Ấn, đánh Càn Khôn Luyện Thần Ấn vào trong khe nứt không gian mới lưu giữ được nó”.
“Nếu không thì bây giờ có lẽ Càn Khôn Luyện Thần Ấn đã rơi vào tay một trong những kẻ địch của ta”.
“Qua đời rồi sao?”, Diệp Thiên nghe vậy, trong mắt lướt qua tia sáng sắc bén.
Cuối cùng Diệp Kình Thương vẫn không sống sót được như cậu hằng tưởng?
Giây phút trước khi chết trong trận chiến đó, Diệp Kình Thương đã để lại ý chí này. Nói cách khác, nó có mọi ký ức lúc trước của Diệp Kình Thương. Ông ấy nói thần hồn của mình đã bị diệt, vậy thì chẳng khác nào đã chết.
Thân xác chung quy chỉ là một loại hình thái sức mạnh. Thần hồn đại diện cho thần niệm và linh hồn, là thứ chủ yếu thôi thúc xác thịt và chân lực. Nếu thần hồn bị diệt thì dù thân xác không bị hủy hoại, vị đại năng này cũng chẳng khác nào đã chết.
“Ông tổ, ông hãy yên tâm!”.
“Cháu là đời sau của ông, hôm nay cháu sẽ dùng chữ Diệp này để lập lời thề”.
Diệp Thiên chắp tay hướng tới không trung: “Mối thù của ông, sau này cháu sẽ trả thay ông!”.
“Những kẻ đã giết ông, dù là tồn tại ở cấp bậc nào, rồi sẽ có ngày cháu trưởng thành, cháu sẽ bắt bọn họ phải trả giá”.
“Ồ?”, giọng nói của Diệp Kình Thương chứa đựng sự kinh ngạc: “Cháu biết chuyện ta bị vây giết sao?”.
Diệp Thiên gật đầu, ngay sau đó kể lại chuyện mình gặp được Hư Nhược Vô và Hư Nhược Vô bị nhốt ở Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nghe Diệp Thiên kể, trong giọng nói của Diệp Kình Thương lộ ra một chút sát ý. Cho dù chỉ là ý chí của tàn hồn, Diệp Thiên vẫn cảm nhận được một làn gió sắc bén như dao. Ảo ảnh thần hồn của Diệp Thiên cũng cảm thấy một luồng áp lực cực kỳ dồi dào mãnh liệt.
“Hàn khí Hoàng Tuyền? Đó là tên khốn Thần Sáng Thế!”.
Diệp Kình Thương hạ thấp giọng nói: “Sớm biết như vậy, năm xưa khi sắp chết ta nên bùng phát đòn tấn công cuối cùng đồng quy vu tận với ông ta, vậy thì đã không liên lụy Nhược Vô bị nhốt mấy trăm nghìn năm!”.
“Là ta đã liên lụy đến Nhược Vô!”.
Diệp Thiên không nói xen vào mối quan hệ giữa ông ấy và Hư Nhược Vô, nhưng cậu đã ghi nhớ một cái tên, hoặc có thể nói là một danh hiệu.
Thần Sáng Thế!
Người này chắc chắn là một trong bốn người vây giết Diệp Kình Thương năm xưa, ông ta tu luyện hàn khí Hoàng Tuyền, cũng là một trong những người đứng trên đỉnh cao vũ trụ, sánh vai với Diệp Kình Thương.
Giọng nói của Diệp Kình Thương vang vọng trong không trung một lúc lâu, sau đó ông ta mới lên tiếng.
“Cậu nhóc, theo ký ức năm đó của ta, ta là người đã chết, mấy trăm nghìn năm đã trôi qua, trả thù hay không đối với ta không còn quan trọng nữa”.
“Ta không hi vọng mối thù của ta lại trở thành mối bận tâm cho cháu trên con đường tiên đạo”.
“Cháu chỉ cần trau dồi bản thân tiến về phía trước, luôn luôn hướng tới nơi cao hơn là được, còn chuyện báo thù có thể gạt sang một bên trước đã”.
Diệp Thiên nghe vậy cũng không phản bác, nhưng Diệp Kình Thương làm sao có thể thay đổi cách nghĩ trong lòng cậu?
Sinh vào thời này, nắm giữ sức mạnh tiến về phía trước, nếu không thể có thù trả thù thì cần sức mạnh này để làm gì?
Huống hồ, cậu có loại dự cảm mãnh liệt, sau này bốn người đã giết Diệp Kình Thương sẽ trở thành trở ngại lớn nhất trên con đường bước lên đỉnh cao của cậu.
Bất kể là vì bản thân hay là vì Diệp Kình Thương, hẳn cậu sẽ không tránh khỏi trận chiến với bốn người này.
Lúc này, sức mạnh thần niệm của cậu đã dừng tăng thêm, bắt đầu lượn lờ chảy như dòng suối nhỏ trong thần phủ, đạt đến trạng thái bão hòa mới.
Giờ phút này, thần niệm của cậu lan ra từ ảo ảnh thần hồn, cuốn qua không gian bốn phía, lốc xoáy mạnh mẽ dâng lên. Đây là lốc xoáy thần niệm hình thành sau khi thần niệm của cậu thăng cấp, ngay cả không gian cũng có thể khuấy nát.
“Cháu bước vào nhập đạo rồi sao?”.
Một khi bước nhập đạo đồng nghĩa đã bước vào cánh cửa tu luyện thần niệm, chân chính tiến quân vào đại đạo tu thần của vũ trụ.
Sau này còn có tu pháp, hợp địa, bình thiên, tề vũ tôn đế đang chờ đợi cậu từng bước chạm tới.
Mặc dù đường phía trước còn dài, nhưng cậu có đủ tự tin từng bước nắm chặt nó trong tay.
“Ừ, tốt lắm, cháu chỉ mất mười lăm phút đã có thể hoàn toàn hấp thu sức mạnh tàn niệm mà ta để lại. Bây giờ thần niệm của cháu ở cảnh giới nhập đạo, đã có thể tu luyện Nhập Môn Thiên trong Thái Cổ Thần Quyết rồi”.
“Nhớ kỹ, tu luyện Nhập Môn Thiên, đạt tới cảnh giới tu pháp rồi hãy mở cánh cửa thứ hai!”.
“Nếu không, sức mạnh thần niệm không đủ mạnh sẽ bị phản phệ từ cánh cửa Càn Khôn, làm bản thân bị thương”.
“Mỗi cánh cửa đều tương ứng với một cảnh giới sức mạnh thần niệm, tuyệt đối không được vội vàng vì cái lợi trước mắt”.
Lúc này, giọng nói của Diệp Kình Thương đã yếu ớt vô cùng, nhưng ông ấy vẫn vô cùng nghiêm túc dặn dò Diệp Thiên kỹ càng.
“Diệp Thiên xin nhớ kỹ”.
Diệp Thiên lập tức gật đầu đáp.
Giọng nói của Diệp Kình Thương lại vang lên, rất khẽ gần như không thể nghe thấy.
“Được, một người đã chết như ta vẫn có thể tạo phúc cho con cháu đời sau cũng không uổng những năm tháng vô tận ta ở lại đây!”.
“Giờ đây, cuối cùng thì ta cũng có thể nghỉ ngơi thật sự rồi!”.
Diệp Thiên biết đây là dấu hiệu ý chí của Diệp Kình Thương sắp sửa tan biến. Cậu bỗng cảm thấy buồn bã trong lòng, nhưng lại không biết phải làm sao.
Cậu chỉ đành chắp tay, giọng nói tha thiết.
“Diệp Thiên cung tiễn ông tổ!”.
“Ha ha!”, tiếng cười sảng khoái của Diệp Kình Thương truyền ra, sau đó vừa có vẻ buồn rầu, lại có vẻ áy náy nói với Diệp Thiên câu cuối cùng.
“Sau khi ra ngoài, hãy giúp ta chuyển lời cho Tiểu Diễm, hãy nói Diệp Kình Thương ta đã phụ nàng, nhưng ta không muốn lừa nàng”.
“Trong lòng ta, nàng mãi mãi là viên ngọc hoàn hảo không tì vết. Nếu còn cơ hội, ta nhất định sẽ đích thân đến xin lỗi nàng”.
Dứt lời, giọng nói của Diệp Kinh Thương không còn vang lên nữa, hoàn toàn biến mất khỏi không gian độc lập.
Diệp Thiên đứng sững tại chỗ một lúc lâu, sau đó mới quay người đi. Lần này, cậu không hóa thành luồng khói xanh, mà chỉ là thần niệm dao động, đẩy cánh cửa Càn Khôn chỉ lộ ra một khe hở kia.
Trước lúc đó, cậu đã thu Nhập Môn Thiên của Thái Cổ Thần Quyết ghi chép trên bia đá kia vào trong thần phủ.
Bà lão nhìn thấy Diệp Thiên ra ngoài thì hơi sửng sốt, sau đó cảm nhận được sức mạnh thần niệm của Diệp Thiên thì lập tức thay đổi vẻ mặt.
“Cậu bước vào cảnh giới nhập đạo rồi sao?”.
Diệp Thiên vào trong cánh cửa Càn Khôn từ đầu tới cuối chỉ mới mười lăm phút. Lúc trước, cậu còn một khoảng cách khá xa nữa mới bước vào cảnh giới nhập đạo, thế mà bây giờ lại lên thẳng nhập đạo, tốc độ này cũng thật đáng sợ.
“Nhờ ông tổ ưu ái, may mắn tôi đã tu thành”.
“Ông tổ?”, bà lão ngạc nhiên: “Cậu gặp được lão già khốn nạn đó rồi sao?”.
Diệp Thiên gật đầu, sau đó kể lại chuyện Diệp Kình Thương để lại ý chí và câu nói cuối cùng mà ông ấy nhờ chuyển lời.
Nghe xong, bà lão giống như đứa trẻ tủi thân òa khóc nức nở, tiếng khóc xé nát tâm can, người lảo đảo sắp ngã. Thế giới này tràn ngập tiếng khóc bi thương tuyệt vọng của bà.
Diệp Thiên đứng ở bên cạnh, ánh mắt lấp lóe.
Sinh ly tử biệt thật sự vô cùng tàn nhẫn, điều cậu muốn làm là không để chuyện như vậy xảy ra lần nữa.
Mà thứ có thể bảo vệ tất cả chỉ có sức mạnh vĩnh hằng không đổi!