Tiêu Hùng vỗ nhẹ vào vai Tiêu Chí Lâm, mặt nở nụ cười.
“Có một tin tốt báo cho con đây!”.
“Đầu tiên, ông nội con phải giữ lời hứa với ông hai của con, là không được để lộ tài năng của nhà họ Tiêu, bây giờ ông hai con đã mất, ông nội con quyết định cuối tháng này sẽ đưa nhà họ Tiêu chuyển đến Quý Thành!”.
“Đến lúc đó, nhà họ Phùng đứng đầu tỉnh Kiềm, chúng ta đều có thể giẫm xuống dưới chân!”.
Tiêu Chí Lâm thấy vậy, vui mừng nói: “Vậy sao? Ông nội cuối cùng cũng quyết định cho nhà họ Tiêu bước ra khỏi Kiềm Tây rồi à?”.
Nghe thấy tin này, cậu ta vui như điên, vốn dĩ nhà họ Tiêu bọn họ có đủ gia thế và thực lực để xưng danh tỉnh Kiềm, cho dù nhà họ Phùng được cho là đứng đầu tỉnh Kiềm cũng kém hơn họ vài phần, nhưng vì lời hứa của ông nội và ông hai cậu ta, nên nhà họ Tiêu luôn chỉ có thể đứng trong một góc, làm con rùa rụt cổ ở Kiềm Tây.
Nhưng bây giờ, ông nội cậu ta đã quyết định đưa nhà họ Tiêu bước vào con đường vươn lên.
“Đương nhiên là thật rồi!”.
Tiêu Hùng chưa trả lời, nhưng có một giọng rất hùng hồn vọng từ tầng hai xuống, Tiêu Chí Lâm ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một ông lão râu tóc đã bạc, tay cầm quả cầu âm dương đang bước chậm rãi từ tầng hai xuống.
“Ông nội!”.
“Bố!”.
Tiêu Chí Lâm và Tiêu Hùng cùng lúc đứng dậy, cúi người trước mặt ông lão.
“Ngồi xuống đi!”.
Ông lão khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ cao ngạo.
“Hùng Nhi, chuyện chuyển đi của nhà họ Tiêu cuối tháng này con đã chuẩn bị thế nào rồi?”.
Tiêu Hùng gật đầu nói: “Bố, bố yên tâm đi, tất cả con đều đã sắp xếp xong xuôi, chỉ chờ một câu nói của bố là có thể tiến quân vào Quý Thành rồi!”.
“Rất tốt!”, ông lão gật đầu, sau đó quay sang phía Tiêu Chí Lâm.
“Chí Lâm, dạo này hình như cháu không tập chung vào võ thuật cho lắm, lười biếng tu luyện là vì sao thế?”.
Trong lòng Tiêu Chí Lâm ngạc nhiên, vội vàng cúi đầu nhận lỗi.
“Cháu xin lỗi ông nội!”.
“Không giấu gì ông, cháu thích một cô gái, nhưng cô ấy gần như không để ý đến cháu, hơn nữa lại rất quan tâm đến một người đàn ông khác, nên cháu rất không cam tâm!”.
Nghĩ đến những cử chỉ hành động thân mật của Cố Giai Lệ đối với Diệp Thiên, trong lòng cậu ta lại vô cùng tức giận.
“Vì phụ nữ?”, ông lão ngước mắt lên, hừ một tiếng nhẹ.
“Chí Lâm, cháu là con trai của nhà họ Tiêu, làm việc gì cũng nên liều lĩnh một chút!”.
“Người phụ nữ mà mình thích lại không thích mình, vậy thì cho dù cướp cũng phải cướp được cô ấy về tay mình, đây mới là bản lĩnh của con trai nhà họ Tiêu chúng ta!”.
Ông lão khoát tay một cái, một lực đánh thẳng vào bụng dưới của Tiêu Chí Lâm, sắc mặt Tiêu Chí Lâm tái nhợt, chỉ cảm thấy có một lực không ngừng toát ra từ vùng Đan Điền, lan tỏa đến khắp các xương và tứ chi.
“Ông nội, ý của ông là…”.
Cậu ta nhìn ông lão với vẻ mong chờ.
Ông lão gật đầu với cậu ta, giọng nói trở nên càng bá đạo.
“Từ bây giờ trở đi, cháu không cần phải giấu võ công của bản thân nữa, muốn làm gì cứ thế mà làm, cho dù trời có sập thì cũng có ông đỡ cho cháu!”.
Ông ta sải một bước, đứng trước cổng biệt thự nhà họ Tiêu, không nhìn thấy bất kỳ động tác nào của ông ta, nhưng thảm cỏ trước cổng nhà họ Tiêu lại tự nhiên nứt ra, cuộn lên khỏi đất.
Ông ta ngẩng đầu lên trời, chìm vào trong ký ức: “Năm xưa ông và ông hai của cháu đấu với nhau, tranh giành nắm quyền nhà họ Tiêu, cuối cùng ông hai cháu đã thắng!”.
“Vốn dĩ là ông ấy nắm quyền nhà họ Tiêu, nhưng vì ông ấy theo đuổi võ thuật, tự động từ bỏ việc nắm quyền, nhưng lại có giao ước với ông, trước khi ông ấy đạt đến đỉnh cao của giới võ thuật Hoa Hạ, thì không được đưa nhà họ Tiêu bước ra khỏi Kiềm Tây!”.
“Giao ước này ông định sẽ tiếp tục thực hiện, nhưng nửa tháng trước, ông hai cháu bị giết trên núi Phi Vũ, giao ước tự động xóa bỏ, nhà họ Tiêu chúng ta đã không còn bất kỳ ràng buộc nào nữa!”.
“Có một tin tốt báo cho con đây!”.
“Đầu tiên, ông nội con phải giữ lời hứa với ông hai của con, là không được để lộ tài năng của nhà họ Tiêu, bây giờ ông hai con đã mất, ông nội con quyết định cuối tháng này sẽ đưa nhà họ Tiêu chuyển đến Quý Thành!”.
“Đến lúc đó, nhà họ Phùng đứng đầu tỉnh Kiềm, chúng ta đều có thể giẫm xuống dưới chân!”.
Tiêu Chí Lâm thấy vậy, vui mừng nói: “Vậy sao? Ông nội cuối cùng cũng quyết định cho nhà họ Tiêu bước ra khỏi Kiềm Tây rồi à?”.
Nghe thấy tin này, cậu ta vui như điên, vốn dĩ nhà họ Tiêu bọn họ có đủ gia thế và thực lực để xưng danh tỉnh Kiềm, cho dù nhà họ Phùng được cho là đứng đầu tỉnh Kiềm cũng kém hơn họ vài phần, nhưng vì lời hứa của ông nội và ông hai cậu ta, nên nhà họ Tiêu luôn chỉ có thể đứng trong một góc, làm con rùa rụt cổ ở Kiềm Tây.
Nhưng bây giờ, ông nội cậu ta đã quyết định đưa nhà họ Tiêu bước vào con đường vươn lên.
“Đương nhiên là thật rồi!”.
Tiêu Hùng chưa trả lời, nhưng có một giọng rất hùng hồn vọng từ tầng hai xuống, Tiêu Chí Lâm ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một ông lão râu tóc đã bạc, tay cầm quả cầu âm dương đang bước chậm rãi từ tầng hai xuống.
“Ông nội!”.
“Bố!”.
Tiêu Chí Lâm và Tiêu Hùng cùng lúc đứng dậy, cúi người trước mặt ông lão.
“Ngồi xuống đi!”.
Ông lão khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ cao ngạo.
“Hùng Nhi, chuyện chuyển đi của nhà họ Tiêu cuối tháng này con đã chuẩn bị thế nào rồi?”.
Tiêu Hùng gật đầu nói: “Bố, bố yên tâm đi, tất cả con đều đã sắp xếp xong xuôi, chỉ chờ một câu nói của bố là có thể tiến quân vào Quý Thành rồi!”.
“Rất tốt!”, ông lão gật đầu, sau đó quay sang phía Tiêu Chí Lâm.
“Chí Lâm, dạo này hình như cháu không tập chung vào võ thuật cho lắm, lười biếng tu luyện là vì sao thế?”.
Trong lòng Tiêu Chí Lâm ngạc nhiên, vội vàng cúi đầu nhận lỗi.
“Cháu xin lỗi ông nội!”.
“Không giấu gì ông, cháu thích một cô gái, nhưng cô ấy gần như không để ý đến cháu, hơn nữa lại rất quan tâm đến một người đàn ông khác, nên cháu rất không cam tâm!”.
Nghĩ đến những cử chỉ hành động thân mật của Cố Giai Lệ đối với Diệp Thiên, trong lòng cậu ta lại vô cùng tức giận.
“Vì phụ nữ?”, ông lão ngước mắt lên, hừ một tiếng nhẹ.
“Chí Lâm, cháu là con trai của nhà họ Tiêu, làm việc gì cũng nên liều lĩnh một chút!”.
“Người phụ nữ mà mình thích lại không thích mình, vậy thì cho dù cướp cũng phải cướp được cô ấy về tay mình, đây mới là bản lĩnh của con trai nhà họ Tiêu chúng ta!”.
Ông lão khoát tay một cái, một lực đánh thẳng vào bụng dưới của Tiêu Chí Lâm, sắc mặt Tiêu Chí Lâm tái nhợt, chỉ cảm thấy có một lực không ngừng toát ra từ vùng Đan Điền, lan tỏa đến khắp các xương và tứ chi.
“Ông nội, ý của ông là…”.
Cậu ta nhìn ông lão với vẻ mong chờ.
Ông lão gật đầu với cậu ta, giọng nói trở nên càng bá đạo.
“Từ bây giờ trở đi, cháu không cần phải giấu võ công của bản thân nữa, muốn làm gì cứ thế mà làm, cho dù trời có sập thì cũng có ông đỡ cho cháu!”.
Ông ta sải một bước, đứng trước cổng biệt thự nhà họ Tiêu, không nhìn thấy bất kỳ động tác nào của ông ta, nhưng thảm cỏ trước cổng nhà họ Tiêu lại tự nhiên nứt ra, cuộn lên khỏi đất.
Ông ta ngẩng đầu lên trời, chìm vào trong ký ức: “Năm xưa ông và ông hai của cháu đấu với nhau, tranh giành nắm quyền nhà họ Tiêu, cuối cùng ông hai cháu đã thắng!”.
“Vốn dĩ là ông ấy nắm quyền nhà họ Tiêu, nhưng vì ông ấy theo đuổi võ thuật, tự động từ bỏ việc nắm quyền, nhưng lại có giao ước với ông, trước khi ông ấy đạt đến đỉnh cao của giới võ thuật Hoa Hạ, thì không được đưa nhà họ Tiêu bước ra khỏi Kiềm Tây!”.
“Giao ước này ông định sẽ tiếp tục thực hiện, nhưng nửa tháng trước, ông hai cháu bị giết trên núi Phi Vũ, giao ước tự động xóa bỏ, nhà họ Tiêu chúng ta đã không còn bất kỳ ràng buộc nào nữa!”.