Chương 1678
Sau đó cậu dùng một tay chộp lấy, ngọn lửa dài chục mét kéo dài trong tay cậu, rồi từ mười mét dài thanh hai mươi mét, đến ba mươi mét và cuối cùng là dài tới gần năm mươi mét.
Quỷ Vương Phệ Nhật và Quỷ Vương Đoạt Phách nhìn ngọn lửa hừng hực trong tay Diệp Thiên thì không dám tiến lên. Bọn họ cảm nhận được, mỗi một ngọn lửa đều chứa đựng sức hủy diệt khủng khiếp, chỉ cần bị chạm phải một chút thôi là có thể trở thành phiền phức cực lớn.
“Sao không ra tay thế?”
Diệp Thiên không nhanh không chậm cứ thế kéo dài ngọn lửa và không quên quay qua nói với hai người kia.
“Đồ chán sống!”
Quỷ Vương Đoạt Phách một lần nữa cảm thấy mất kiên nhẫn bèn giơ bàn tay lên. Năm ngón tay tạo ra năm luồng gió lao về phía Diệp Thiên.
Năm luồng gió này mỗi luồng đều dài hàng mét, xuyên qua không khí chỉ nghe thấy tiếng vù vù và lao tới trước Diệp Thiên.
Diệp Thiên vẫn vô cùng điềm nhiên, khoảnh khắc năm luồng gió kia tới gần thì cậu kéo tay từ dưới lên.
Ngọn lửa dày năm chục mét cũng di chuyển về phía trước cậu vừa hay chặn đứng đòn tấn công của năm luồng gió.
Ngọn gió lao tới xuyên qua vùng lửa giống như không khí bị đốt và bị nhấn chim trong đó, biến mất dạng, chỉ còn lại ngọn lửa của Diệp Thiên vẫn cháy hừng hực như cũ.
“Cái gì?”
Quỷ Vương Đoạt Phách và Quỷ Vương Phệ Nhật đều khựng người. Chiêu thức đó của bọn họ được gọi là Diệt Hồn Chỉ, với lực mạnh nhất nằm ở ngón tay giữa, bốn ngón còn lại yếu hơn. Vừa rồi năm ngon tay phát lực, uy lực còn mạnh hơn cả Hắc Ma Thủ mà khi nãy bọn họ thi triển nữa.
Vậy mà khi tiếp xúc với ngọn lửa kia thì chỉ tạo ra được một làn sóng sau đó biến mất dạng, giống như đã bị nuốt gọn vào trong vậy. Bọn họ tự hỏi, chuyện như vậy, cho dù có là thời đại của vương cấp hàng trăm năm trước thì họ cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Bên dưới, Lư Chính Vũ chắp tay sau lưng, tỏ vẻ cảm thán.
“Diệp Lăng Thiên, chưa tới 20 tuổi, tung hoành khắp thế giới, đến cả Hợp Chúng Quốc cũng đều chịu sự kiểm soát của cậu ta, đúng là tiếng như lời đồn!”
Ông ta tự hỏi, đến cả mình mà tiếp chiêu Diệt Hồn Chỉ thì cũng gặp khó khăn, phải dùng toàn lực chứ không thế nào dễ dàng như Diệp Thiên đã thể hiện được.
Buổi trưa hôm nay, ông ta nhận được tin tức từ một vãn bối nói rằng Diệp Lăng Thiên đã tới Lư Thành, sẽ tham gia cuộc đấu giá vào tối mai của họ. Ông ta cảm thấy rất hiếu kỳ về Diệp Thiên nhưng chưa bao giờ cảm thấy sợ hẫi tới mức này.
Giờ đầy chỉ dựa vào điểm này thôi thì ông ta có thể khẳng định ban đầu mình đã thực sự đánh giá thấp Diệp Thiên rồi.
“Đúng là hậu sinh khả úy!”
Ông ta khẽ lắc đầu, giọng điệu chứa đựng sự bất lực của năm tháng.
Trên không trung, Diệp Thiên dùng ngọn lửa đỡ Diệt Hồn Chỉ nhưng rõ ràng là biểu cảm trở nên nghiêm túc hơn vài phần. Ngọn lửa trong tay cậu khẽ rung lên giống như cậu đang suy nghi điều gì đó.
Thấy phản ứng của Diệp Thiên, hai Quỷ Vương nhìn nhau, sau đó nhìn về hai lưỡi lửa trước mặt Diệp Thiên và cuối cùng cũng hiểu ra.
“Ha ha!”
Quỷ Vương Phệ Nhật bật cười.