Chương 2402
Lưu Kiến Bang vì Diệp Thiên mà luận tội nhà họ Lâm, nhà họ Hứa thì bọn họ chẳng khác gì trứng chọi đá. Cho dù có nói lên trung khu thì cũng chẳng có ai giúp được bọn họ.
“Điều này…”, Hứa Xương Bình không hổ danh là lão giang hồ từng trải, ông ta khựng một lúc rồi mới nghiến răng nói: “Tướng Lưu, trước đó chúng tôi đúng là có chút hiểu lầm với cậu nhóc…à tướng Diệp. Nhưng là do không biết rốt cuộc cậu ấy là người như thế nào?”
“Người như thế nào à?”
Lưu Kiến Bang nghe thấy vậy thì bật cười lạnh lùng.
“Ông Hứa, ông cũng là quan lớn của Kim Lăng, từng quản lý Kim Lăng. Mặc dù hiện tại đã về hưu nhưng tôi nghĩ khả năng nhìn người của ông không bị lão hóa tới mức đó chứ!”
“Người đứng trước mặt ông đây chính là quản lý tối cao của Nam Long Nhận, tổng giáo quan của Nam Long Nhận, hơn nữa còn là vị tướng chủ lực của trung khu đấy!”
“Không chỉ có vậy, cậu ấy còn sở hữu huân chương bảo vệ Tổ Quốc. Trước
đó không lâu, các tướng của trung khu đã đưa ra nghị quyết tặng cậu ấy
Huyết Hồng Chi Thuẫn….„huân chương vinh dự cao nhất của Hoa Hạ!
“Các ông nói xem, cậu ấy là người như thế nào?”
Lưu Kiến Bang vừa dứt lời thì toàn bộ hiện trường rơi vào im lặng.
Ngay cả những thanh niên đứng bên rìa quan sát, do không cung dáng cấp nên không hề biết Huyết Hồng Chi Thuẫn là huân chương gì cũng khiếp sợ.
Hứa Xương Binh và lâm Triệu Đông đều á khẩu..
Cả hai người từng làm quan, hơn nữa địa vị cũng cực cao nên sự thấu hiểu của bọn họ dành cho những loại tình báo này đương nhiên là không phải tầm thường.
Dù là Huân chương Bảo Vệ Tổ Quốc là là Huyết Hồng Chi Thuẫn thì đều chỉ có những nhân tài kiệt xuất nhất của Hoa Hạ mới có khả năng nhận được. Nhất là Huyết Hồng Chi Thuẫn còn đại diện cho sức mạnh hùng hậu nhất của cả Hoa Hạ.
Có thể nhận được Huyết Hồng Chi Thuẫn thì nhất định phải nhận được sự đồng ý biểu quyết của tất cả mọi người. Không được có bất kỳ phiếu phản đối nào. Trong lịch sử, cũng chỉ có vài công thần của quốc gia mới được nhận thưởng.
Nhưng những người này ít nhất cũng phải ngoài năm mươi. Diệp Thiên mới chỉ có hai mươi, sao lại có được năng lực như vậy chứ?
Những điều khác thì không nói. Chỉ riêng nhà họ Hứa và nhà họ Lâm như bọn họ, có dùng cả đời cũng chưa chắc có thể sở hữu được Huyết Hồng Chi Thuẫn.
Nếu Diệp Thiên là người sở hữu Huyết Hồng Chi Thuẫn thì nhà họ Hứa, họ Lâm không thể nào sánh ngang được với cậu. Cho dù có là người đứng đầu Kim Lăng đứng trước mặt Diệp Thiên thì về địa vị cũng không thể bằng cậu được. Và hiển nhiên, thống lĩnh tối cao của quân khu như Lưu Kiến Bang cũng kém hơn cậu vài phần.
“Ông ơi, Huyết Hồng Chi Thuẫn là gì vậy?”
Hứa Bác Nhiên cảm thấy có gì đó không ổn bèn nhìn về phía Hứa Xương Bình và cẩn thận dò hỏi.
“Cháu ngậm miệng lại, đúng là đồ nghiệt súc!”
Hứa Xương Bình không hề trả lời mà chỉ hừ giọng lạnh lùng.
“Có mắt mà không biết đâu là rồng, dám đắc tội với tướng Diệp, còn không mau quỳ xuống xin lỗi?”