“Ầm!”.
Thần lôí đen trắng nố trước mặt cách thần sứ Bí Thương mười trượng, sức mạnh cuồng bạo lập tức hóa thành một bức vách thứ nguyên, phong tỏa không gian trăm trượng. Ngay cả năm thần sứ còn lại cũng chìm nghỉm trong đó, bị ánh sáng đen trắng nuốt chửng.
Mây sét đáng sợ cuồn cuộn, vùng không gian kỳ dị này cũng bắt đầu rung chuyển dữ dội, bốn phía đều bị sức mạnh sấm sét của thần lôi đen trắng khuấy nát thành hư vô.
Diệp Thiên đứng cách đó trãm trượng, lạnh lùng chứng kiến tất thảy, tỉnh khí thần được điều động lên đỉnh phong. Dưới sự áp chế của anh, thần lôí đen trắng đủ để một kích hủy diệt thiên hà thu hết sức mạnh vào không gian này, không cần nghĩ cũng biết uy lực đáng sợ đến mức nào.
Ánh sáng đen trắng rực rỡ chói mắt, tiếp tục bành trướng trong phạm vỉ trăm trượng, mấy phút sau mới có dấu hiệu dừng lại.
Khi ánh sáng đen trắng biến mất hoàn toàn, khung cảnh trước mắt Diệp Thiên cũng dần trớ nên rõ ràng.
“Hử?”.
Diệp Thiên ngước lên nhìn, ánh mắt lập tức đanh lại.
Chính giữa không gian phía trước cách đó trăm trượng lóe lên một ngọn lửa màu đen, sáu bóng dáng như ẩn như hiện trong ngọn lửa, dần hiện rõ là lục đại thần sứ.
Thần sứ Bí Thương đứng đầu tiên, ánh mắt vô cùng âm trầm, cánh tay trái của hắn chảy máu ròng ròng, buông thõng xuống. Chỗ bả vai hắn có một vết thương rách toạc thấy được cả xương, chỉ còn chút da dính liền, dường như cánh tay trái có thể lìa ra bất cứ lúc nào.
Năm thần sứ còn lạí đứng phía sau hiển nhiên ổn hơn hắn rất nhiều. Phía trước bọn họ có một màn chắn màu vàng nhạt, chính màn chắn này đã chặn phần lớn lực phá hoại của thần lôi đen trắng. Thần sứ Bi Thương do cách Diệp Thiên gần nhất, không kịp mờ màn chắn ra, nên mới bị thương nặng.
“Khốn kiếp!”.
Ánh mắt thần sứ Bi Thương bắn ra sát khí ngút trời, nhìn Diệp Thiên đầy oán hận.
“Cậu dám đánh tôi bị thương? Sao cậu có
thế đánh tôi bị thương chứ?1′.
Hắn thực sự không hiếu, Diệp Thiên chỉ có tu ví độ kiếp thần phẩm, hơn nữa còn đến từ vũ trụ cấp thấp, vậy mà có thề khiến một người đến từ Thiên Thần Giới có tu vỉ chưởng khống cửu thiên như hắn bị thương.
Hắn ờ Thiên Thần Giới chinh chiến vô số năm, gặp vô số cường giả, nhưng chưa bao giờ bị thương nặng như vậy.
“Không hổ là chưởng khống cửu thiên!”.
Diệp Thiên lẩm bẩm: “Không ngờ đòn này vẫn không giết chết được anh, đã vậy thì thèm đòn nữa đi!”.
Dứt lời, Diệp Thiên giơ bàn tay lên, lăng không chụp một cáỉ, lòng bàn tay lại có một luồng thần lôi đen trắng ngưng tụ.
Thần sứ Bĩ Thương thấy thế, đồng tử liền co lạí, vội vàng lùi một bước, trầm giọng nói với năm người ờ phía sau: “Các anh còn nhìn gì hả? Bây giờ thằng nhãi này đã không còn là nghé con mới sính ở vũ trụ cấp thấp nữa, cậu ta vừa vào Thiên Thần Giới đã có thế ngưng tụ thần lôi đen trắng, như cá gặp nước. Rõ ràng cậu ta đã thừa kế một cách hoàn hảo thần cách của thiên
thần Hỗn Độn”.
“Bây giờ cậu ta chính là thiên thần Hỗn Độn”.
“Các anh nghĩ một mình tôi có thế thắng được cậu ta sao?”.
Thần sứ Bí Thương gần như là gào lên: “Đừng quên lần này thiên thần Hoàng Tuyền đại nhân đã đích thân hạ lệnh bắt sống cậu ta về, chúng ta đều mang theo sứ mệnh trên người”.
“Nhân lúc sức mạnh của cậu ta chưa thức tính hoàn toàn, chúng ta chỉ có liên thủ với nhau mới có thế bắt sống cậu ta. Nếu còn chậm trễ, chờ chân lực hỗn độn trong người cậu ta được khí vị diện của Thiên Thần Giới đồng hóa thăng hoa triệt đế, thì chúng ta còn có phần thắng sao?”.
Thần sứ Bí Thương vừa dứt lời, năm người còn lạĩ lập tức biến sắc, ngay cầ thần sứ Tăng Hận có tu vi mạnh nhất, ngạo mạn nhất, ánh mât cũng trớ nên sa sầm.
Gần như đồng thời, năm người tiến một bước tới, sau đó giơ bàn tay lên, đánh thẳng năm luồng khí tức màu vàng nhạt vào chỗ cánh tay bị gãy của thần sứ Bỉ Thương.
Miệng vết thương sâu đến tận xương lập tức được hàn khí đóng băng, máu tươi ngừng
chảy, sau đó máu thịt bên dưới lớp băng bắt đầu nhu động, lành lạí với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
“Đây là hàn khí Hoàng Tuyền?”.
Ánh mất Diệp Thiên hơi thay đổi.
Hàn khí Hoàng Tuyền chủ về thời gian và luân hồi, chứ không có năng lực chữa lành cơ thể người như chân lực Hạo Nhiên. Nhưng bây giờ, năm vị thần sứ còn lại lại dùng hàn khí Hoàng Tuyền để chữa trị cho vết thương của thần sứ Bí Thương, khiến anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Sau khi vết thương lành hẳn, ánh mắt của thần sứ Bi Thương cũng dần trờ nên sắc bén và hân học, lấy lại dáng vẻ vô địch như trước.
“Họ Dỉệp kia, bó tay chịu trói đi, sáu người chúng tôi đồng thời ra tay thì cậu không có phần thắng đâu”.
Thần sứ Bí Thương khẽ gầm một tiếng, bàn tay vỗ mạnh xuống hư không.
Năm thần sứ còn lại cũng biến mất, trong chớp mắt đã xuất hiện ờ năm vị trí khác nhau xung quanh Diệp Thiên, cũng đồng thời vổ chường xuống.
“Soạt!”.
Sáu cột sáng bùng phát từ đỉnh đầu của sáu người, lao vút lên trời. Sáu màu sắc khác nhau đồng thời trải khắp không gian, mỗi cột sáng không những có uy lực kinh người, mà còn mang theo những cảm xúc tiêu cực khác nhau, tỏa ra dao động thần niệm tề vũ tôn đế.
Sáu cảm xúc tiêu cực dệt thành tấm lưới lớn, bao trùm chặt chẽ Diệp Thiên, sau đó sáu luồng thần niệm cực kỳ mạnh đồng thời tấn công về phía thần phủ của Diệp Thiên.
Ngay lập tức, Diệp Thiên chỉ cảm thấy đầu óc căng trướng, cả thần phủ run rấy dữ dội, thần hồn kim thân cũng bị tấn công mạnh mẽ.
Ánh mắt anh lúc thì u uất, lúc thì bỉ thương, lúc lại căm hận, khi thì phân nộ, lúc lại kiêu ngạo, khi thì tham lam.
Sáu cảm xúc tiêu cực không ngừng đan xen, thần phủ của cậu cũng trờ nên hỗn loạn, hoàn toàn không thế ngưng tụ sức mạnh thần niệm, mà bị sáu cảm xúc không ngừng đan xen khuấy cho tan rã.
“Hừ!”.
Ánh mắt thần sứ Bi Thương mang theo sự chế giễu lạnh lùng, nhìn Diệp Thiên đang giãy giụa trong luồng sáng, sắc mặt lạnh tanh.
“Tuy cậu đã kế thừa thần cách của thiên thần Hỗn Độn, nhưng sức mạnh của cậu vẫn chưa được khí vị diện của Thiên Thần Giới đồng hóa, đối mặt với Lục Thần Lao Tinh Trận này cậu vân phải bó tay thôi”.
“Các vị, cùng ra tay bắt cậu ta đi!”.
Thần sứ Bi Thương vừa dứt lời, năm thần sứ còn lại cũng gật đầu, sau đó sáu luồng sáng chém mạnh về phía Diệp Thiên, hóa thành sáu con rồng màu sắc khác nhau, ép chặt Diệp Thiên vào chính giữa.
Nhưng lúc này, Diệp Thiên đã không còn nhiều ý thức để cảm nhận sự tấn công từ bên ngoài, chỉ có bần năng cùa Vạn cố Hỗn Độn Thể vẫn đang chống đỡ phòng tuyến cuối cùng.
Nhưng cũng vô ích, lục đại thần sứ cùng lúc ép lại, sáu bàn tay đồng thời ấn lên đỉnh đầu và tứ chi của anh, sáu luồng hàn khí Hoàng Tuyền đồng thời xâm nhập vào người anh, lan đến những huyệt chính mạch chủ khắp người, chuẩn bị đóng băng cơ thể anh lần nữa.
Nhưng đúng lúc này, vẻ mặt vốn đang khổ sở của Diệp Thiên bỗng chốc đanh lại, đôi mắt trợn trừng, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng.
“Đúng lúc lắm!”.
“Lục Thần Lao Tình Trận này quả thực phiền phức, nhưng vẫn phải cám ơn các anh đã giúp tôi hoàn thành bước cuối cùng để đồng hóa!”.
Trong lúc nói, trên đỉnh đầu Diệp Thiên bỗng hiện ra ba đóa hoa không màu.
Sau đó, sáu luồng khí lưu với sáu màu sắc khác nhau tỏa ra từ tứ chi bách hài của anh, cuối cùng hội tụ thành một điếm, xuất hiện trên đỉnh của ba đoá hoa không màu, hình thành một hạt giống ngũ sắc.
Tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên, đồng thời được mở!
Lực hút mạnh mẽ bất ngờ bùng phát từ sâu trong người Diệp Thiên, lục đại thần sứ lập tức biến sắc. Bọn họ chỉ cảm thấy sức mạnh cuồn cuộn trong người mình đang không ngừng chảy về phía Diệp Thiên.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK