Diệp Thiên không hề hay biết, cùng thời gian này, bốn con người ở bốn chiều không gian khác cùng mở mắt ra.
Trên một biển hoa, một ông lão đang cúi người cắt tỉa dây leo ở xung quanh. Mỗi một dây leo đều được ông ta tỉa tót cẩn thận. Trên gò núi sau lưng ông ta, một thanh trường kiếm cổ xưa mất một góc đang cắm nghiêng trên đất.
Ông lão không có hứng thú với mọi thứ xung quanh, chỉ quan tâm cành cây hoa lá ở trước mắt. Mỗi một động tác của ông ta trông rất bình thường, nhưng lại ẩn chứa đại đạo thiên địa. Những cành cây được tỉa lại mọc ra nụ hoa, trăm hoa nở rộ, tạo thành mùa xuân riêng biệt.
Đúng lúc này, kéo trong tay ông ta đột nhiên rung lên, động tác của ông ta cũng dừng lại.
“Ồ?”.
Ông ta ngước mắt nhìn, tia sét màu đen đánh xuống từ trên hư không, sau đó tạo thành vệt dài, phá nát mặt đất nơi ông ta đứng.
Nhìn cảnh đó, con ngươi ông ta hơi co lại.
“Xem ra cũng đến lúc thằng nhóc Hỗn Độn kia trở lại rồi!”.
“Không biết thần tử Hỗn Độn mới này có bao nhiêu công lực của Cổ Cận Hồn năm xưa”.
Ông ta mỉm cười, sau đó lại cúi đầu tiếp tục chìm đắm trong ruộng đất núi sông, như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ở trung tâm một thành phố ven biển, một bóng người ngồi dựa vào giường băng hàn ngọc, một màn mây mưa lặng lẽ diễn ra.
Khoảnh khắc quan trọng, người đàn ông chợt đứng dậy.
“Đây là… khí tức của chân lực hỗn độn?”.
“Ở vũ trụ cấp thấp mà có thể tu được chân lực hỗn độn đến mức để bọn ta cảm ứng được, xem ra tên phế vật Độc Cô Cảnh Viêm kia thất bại rồi!”.
Người đó ở trần đứng dậy từ trên giường băng hàn ngọc, năm ngón nhẹ nhàng điểm ra, một tiếng hô vang vọng hư không, lay chuyển toàn bộ thành phố ven biển.
“Lục đại thần sứ, xuất phát đi!”.
“Đưa tên nhóc họ Diệp kia về đây cho tôi, phải bắt sống!”.
Trong nháy mắt, ở thành phố ven biển, sáu luồng khí tức đồng thời bạo động.
Ở Trái Đất, mười ngày sau đại hôn của Diệp Thiên, dư âm vẫn còn. Nhiều doanh nhân phú quý thân phận không cao, không có tư cách đến bái kiến vào ngày đại hôn. Nhưng bọn họ luôn chực chờ ở dưới núi, đợi buổi tiệc qua đi thì cùng nhau lên Bắc Sơn chỉ để chiêm ngưỡng phong thái vô thượng của người đứng đầu Trái Đất.
Trái Đất ngày nay không còn dùng tiền tài quyền thế hoặc sức mạnh để phân định địa vị thân phận cao thấp. Hiện nay, Diệp Thiên là tồn tại tôn quý trên mọi ý nghĩa, tất cả mọi người đều lấy làm hãnh diện khi có quan hệ với Diệp Thiên. Không lâu sau ngày đại hôn của Diệp Thiên, không biết bao nhiêu thế lực đến tặng quà, mong có thể gia nhập điện Đế Vương, cống hiến cho Diệp Thiên.
Những nước lớn cũng bày tỏ thái độ, tôn xưng Diệp Thiên là người bảo vệ Trái Đất, địa vị cao hơn các nước lớn đương thời.
Trên đỉnh Yến Sơn ở thủ đô, hai sư đồ Lăng Thanh Long và Long Định Thiên đang ngồi xếp bằng đối diện nhau, nhìn khay trà ở trước mặt mà ngẩn ra.
“Mười năm trôi qua, bây giờ Diệp Lăng Thiên có thể nói là chân chính quân lâm Trái Đất”.
“Không ngờ mười năm không gặp, cậu ta lại mạnh đến mức đó!”.
Long Định Thiên cảm khái, ánh mắt tràn ngập tán thán.
Lần đầu ông ta gặp Diệp Thiên, tu vi của Diệp Thiên chỉ mới đạt tới vương cấp, miễn cưỡng có sức chiến đấu sánh ngang với hoàng cấp.
Bây giờ mười năm qua đi, thành tựu mà Diệp Thiên đạt được đã khiến ông ta hoàn toàn câm lặng.
Xưa nay Lăng Thanh Long luôn bình tĩnh ứng phó mọi chuyện, nghe đến tên Diệp Thiên cũng biến sắc, không khỏi cười khổ lắc đầu.
“Gì mà quân lâm Trái Đất, bây giờ Diệp Thiên đã là vô địch vũ trụ”.
“Những tu sĩ đến từ thế giới trung tâm Ngân Hà cũng đã nói, khắp vũ trụ không còn ai là đối thủ của Diệp Lăng Thiên. Hiện nay, Lăng Thiên Minh do cậu ấy thành lập đã là thế lực số một vũ trụ, ai dám đến vuốt râu hùm?”.
“Nực cười, năm xưa cậu ấy san bằng Bát Cảnh Tông, tôi còn khuyên cậu ấy đừng đắc tội với các thế lực ngoại vực có giáo phái vũ trụ chống lưng. Giờ nghĩ lại tôi mới là ếch ngồi đáy giếng”.
Nhìn Lăng Thanh Long có vẻ chán chường, Long Định Thiên cũng chỉ đành thở dài. Lăng Thanh Long là thầy của ông ta, truyền cho ông ta bảy phần tuyệt học, ông ta tôn trọng kính ngưỡng từ tận đáy lòng.