Đối với những người bị nhốt ở đây hàng trăm đến hàng nghìn năm mà nói cái gì mới là điều quan trọng: pháp bảo? Công quyết? Sức mạnh?
Đều không phải. Thứ mà họ thèm khát nhất chính là sự tự do. Câu nói của Diệp Thiên đánh trúng điểm yếu của họ. Các tu sĩ bị nhốt như nô lệ ở trong Tinh Ngân Chi Nhãn này có ai mà không muốn được mở khóa, thoát khỏi cuộc sống này vĩnh viễn chứ.
Diệp Thiên cũng cần điều đó. Cậu không thể đảm bảo sau khi cứu họ ra thì họ có trung thành với mình không. Vì vậy cậu phải lấy tự do ra tôn nghiêm ra để thương lượng giao dịch với bọn họ, như vậy mới có thể có được sự trung thành của họ.
Giờ đây Hiên Viên Điện đã ổn định nhưng cậu vẫn muốn xây dựng một thế lực của riêng mình, tương sinh với sức mạnh của Hiên Viên Điện để cùng kiểm soát và củng cố hệ Ngân Hà.
Điều quan trọng nhất là địa cầu cũng cần một vị cao thủ để bảo vệ thì cậu mới có thể yên tâm. Và các tu sĩ trong Tinh Ngân Chi Nhãn là sự lựa chọn phù hợp nhất
“Tôi đồng ý”.
Cùng lúc, tất cả các tu sĩ trong Tinh Ngân Chi Nhãn đều gầm lên. Họ thật chỉ muốn được chạy tới trước mặt Diệp Thiên ngay lúc này để bày tỏ thái độ của mình.
Hư Nhược Vô mỉm cười, cả Tinh Ngân Chi Nhãn đều nằm trong tầm kiểm soát của ông ta nên đương nhiên ông ta nắm được tình hình hiện tại.
“Tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?”, ông ta nhìn Diệp Thiên.
Diệp Thiên nói; “Tiếp theo thì ký kết hiệp ước thần hồn. Ai đồng ý trung thành thì ký vào. Sau đó nhờ ông ra tay mở khóa Tinh Ngân cho bọn họ”.
“Nếu không đồng ý thì cũng không miễn cưỡng và cũng không mở khóa cho họ nhưng hi vọng ông hủy bỏ việc kiểm soát cuộc sống của họ để họ có thể tự do đi lại cũng coi như là tôi giúp họ rồi”.
Hư Nhược Vô gật đầu: “Được, đều nghe theo cậu”.
Số tu sĩ kia đối với ông ta mà nói chẳng khác gì con sâu cái kiến. Ông ta kìm kẹp họ ở đây chẳng qua là vì muốn trừng phạt sự tham lam của họ đồng thời khiến cho cuộc sống của ông ta ở đây thêm chút niềm vui.
Giờ ông ta được giải phóng, những người còn lại giữ hay không chẳng còn quan trọng nữa.
Tinh Ngân Chi Nhãn giờ đã thay đổi. Các tu sĩ bị khóa ở đây bắt đầu ký hiệp ước thần hồn với Diệp Thiên. Chỉ cần là ký thì dù họ mạnh hay yếu, Diệp Thiên cũng nhờ Hư Nhược Vô mở khóa cho họ.
Số lượng của những tu sĩ quá đông, lên tới cả hàng triệu người nên quá trình mở khóa cũng mất tới nửa tháng mới kết thúc.
Điều khiến Diệp Thiên bất ngờ đó là những tu sĩ này đều đồng lòng chọn trung thành, chọn gia nhập Đế Vương Điện. Nói thật nếu không phải thần niệm của họ đạt tới nhập đạo trung kỳ thì chắc cậu sẽ không nhận được nhiều bản ký kết như thế.
Cuối cùng thống kê lại thì có tới hơn một triệu người tham gia Đế Vương Điện, những người này thực lực kém nhất cũng phải nhất phẩm kim đan. Điều đó có nghĩa là phần lớn bọn họ đều từ kỳ kim đan trở lên.
Sức mạnh này hợp nhất đúng là khủng khiếp. Có thể nói là thế lực hàng đầu hệ Ngân Hà.
Điều càng khiến Diệp Thiên bất ngờ đó là trong số những người này, có hai vị cực mạnh đạt tới hóa thần. Mặc dù mới là nhất phẩm hóa thần nhưng mà là hàng thật, hóa thần chuẩn chỉnh nên không hề yếu hơn Tiêu Thiên Thần.
Dưới hai vị này có ba vị là thần anh cửu biến, sáu vị là thần anh bát biến cùng với 50 vị là thần phẩm nguyên anh.
Đội quân này có thể tung hoành khắp hệ Ngân Hà rồi.
“Đúng là nhặt được của quý mà”.
Diệp Thiên mừng lắm. Cũng chỉ có ở trong Tinh Ngân Chi Nhãn của Hư Nhược Vô thì mới có được một đội quân mạnh tới như thế.
Diệp Thiên sau khi nói chuyện với họ thì mới biết những vị thần phẩm nguyên anh này đều là lão tổ của những tông môn trong hệ.
Sự biến mất của họ khiến cho tông môn của họ cũng bị lụi bại Cuối cùng biến mất trong hệ Ngân Hà.
Hai vị hóa thần càng tỏ ra tò mò với Diệp Thiên hơn. Bọn họ bị nhốt ở đây đã 20 nghìn năm rồi. Bọn họ không tới từ hệ ngân hà mà tới từ một khu vực lân cận được gọi là hệ Xích Minh.
Bọn họ đôi khi cũng nghe thông tin về Tinh Ngân Chi Nhãn và cũng đã tu thành hóa thần, muốn tới đây thăm dò mà nào ngờ lại bị nhốt ở đây. Thế là 20 nghìn năm đã trôi qua.
Dù bọn họ đã hóa thần thì việc ở đây cũng khiến họ cảm thấy khổ sở vô cùng. Diệp Thiên xuất hiện nên họ đã ký ngay vào hiệp ước không chút do dự.
Những người đã hóa thần, có ai mà không từng tung hoành khắp mọi nơi đâu nên họ sao có thể chịu đựng được việc bị giam chân một chỗ.
Chi bằng gia nhập Đế Vương Điện, đồng hành cùng Diệp Thiên, không biết chừng sau này còn có cơ hội xây dựng lại thế lực của chính mình.
“Các vị”.
Tại khu núi cách xa Tinh Ngân Chi Nhãn, Diệp Thiên chắp tay sau lưng, lơ lửng trong không trung với ánh mắt xa xăm.
Phía trước cậu vô số người đứng đó, xếp hàng dài như Vạn Lý Trường Thành, đó chính là các tu sĩ.
“Bắt đầu từ hôm nay, mọi người đều là một phần tử của Đế Vương Điện”.
“Từ ngũ phẩm kim đan trở lên làm cán bộ, ngũ phẩm nguyên anh trở lên làm trưởng lão, thần phẩm nguyên anh thì là khách khanh, còn Thường Phong, Tây Huyền – hai vị hóa thần thì sẽ là phó điện chủ cùng tôi quản lý Đế Vương Điện”.
Diệp Thiên trả lời đám đông và tiếp tục nói: “Con đường rời khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn đã được mở ra. Lúc này mọi người có thể được tự do rời đi rồi. Tôi cho mọi người một năm đi gặp bạn bè người thân”.
“Sau một năm, tất cả đều quay lại khu vực trung tâm của hệ Ngân Hà. Chúng ta sẽ đóng đại bản doanh của Đế Vương Điện ở địa cầu”.
“Khi có có thể tôi không có ở đây, sẽ do Thường Phong và Tây Huyền – hai vị phó điện chủ quản lý mọi người”.
Diệp Thiên dứt lời, các vị tu sĩ đều hoan hô. Mặc dù hiện tại bọn họ vẫn chưa hoàn toàn thần phục Diệp Thiên nhưng về cơ bản thì Đế Vương Điện đã được lập ra.
Từ bây giờ thực lực mạnh nhất của hệ Ngân Hàn chính là Đế Vương Điện.
Nhiều năm sau cái tên Đế Vương Điện không chỉ gây chấn động hệ Ngân Hà mà còn chấn động cả vũ trụ.