Ở khu vực nội hạt thế giới trung tâm Ngân Hà, trên một tinh cầu khổng lồ lục lam đan xen, thông đạo không gian bỗng dưng hiện ra, Diệp Thiên cùng với Hoa Lộng Ảnh và người của tộc họ Diệp bước ra khỏi thông đạo.
Tinh cầu này chính là ngôi sao tổ của tộc họ Diệp ở Tinh Hải, lúc trước, Diệp Kình Thương đã dùng sức lực của một mình ông ấy khai thác nó, biến nó từ một nơi không có bất cứ sinh mệnh gì trở nên phồn hoa đông đúc, linh lực dồi dào như bây giờ.
Các đời của tộc họ Diệp đều sinh sống ở đây, kéo dài sự huy hoàng và uy danh của tộc họ Diệp.
Hoa Lộng Ảnh bị Diệp Thiên nắm lấy cổ tay, liền giằng mạnh ra, Diệp Thiên cũng không miễn cưỡng, buông tay cô ấy ra.
“Đây là ngôi sao tổ của tộc họ Diệp sao?”, Hoa Lộng Ảnh nhìn xung quanh một lượt rồi ngước mắt lên nhìn Diệp Thiên, ánh mắt có chút giận dữ.
“Anh bắt tôi tới đây làm gì?”.
Sắc mặt Diệp Thiên hiền hòa, mỉm cười với cô ấy: “Nếu anh không dùng thủ đoạn này thì em sẽ không đi theo anh”.
“Xin lỗi em!”.
Nói đến đây, sắc mặt Diệp Thiên liền trở nên nghiêm túc hơn: “Thời gian này em cứ ở bên cạnh anh đi, trước khi em biết rõ sự thật, anh sẽ không để em rời khỏi ngôi sao tổ của tộc họ Diệp nửa bước”.
“Anh nói cái gì?”, Hoa Lộng Ảnh tức giận nói: “Dựa vào đâu chứ?”.
Diệp Thiên biết hiện giờ Hoa Lộng Ảnh đã mất toàn bộ ký ức về Trái Đất, chỉ coi cậu là kẻ thù, thế nên cậu cũng không gò ép, chỉ bình thản nói: “Dựa vào việc thực lực của anh mạnh hơn em”.
“Nếu em muốn đi thì cũng được, chỉ cần em có thể thắng được anh”.
Hoa Lộng Ảnh nhíu mày, trầm giọng nói: “Anh làm vậy là giam lỏng tôi, với thực lực của tôi thì sao có thể thắng được anh chứ?”.
“Tùy em muốn nghĩ sao thì nghĩ”, Diệp Thiên xòe tay: “Nhưng anh có thể đảm bảo với em, ở lại đây chắc chắn sẽ tốt hơn là ở lại Chân Vũ Thánh Môn”.
“Sẽ có ngày anh khiến em hiểu ra mọi chuyện”.
Dứt lời, Diệp Thiên nở nụ cười áy náy, rồi cắm đầu đi về phía trước.
Hoa Lộng Ảnh biết mình không đấu lại được Diệp Thiên, lại càng không thể thoát khỏi mí mắt của cậu, chỉ đành bất lực đi theo. Nhưng không biết tại sao, trong lòng cô ấy lại không cảm thấy quá phản cảm, mà còn có cảm giác khá là hoài niệm.
Hình như rất lâu rất lâu về trước cô ấy cũng giống như bây giờ, đi theo sau người đàn ông này, bầu bạn với cậu.
Ảo ảnh của Hoàng Đế Hiên Viên cũng đi theo đoàn người này, dù sao ông ta đã bị nhốt trong chuông Đông Hoàng hơn nghìn năm, mất đi thân xác, lại thêm ông ta không có phạm vi thế lực thuộc về riêng mình ở thế giới trung tâm Ngân Hà, nên đi theo Diệp Thiên là cách ổn thỏa nhất hiện giờ.
“Ông tổ, à không, Diệp kim tiên!”.
Trưởng lão Diệp Không Nhàn của tộc họ Diệp đúng lúc lên tiếng: “Tám vị trưởng lão đã chờ sẵn ở từ đường tông tộc, chuyện xảy ra ở Táng Tiên Đàm lần này tôi đã dùng nguyên thần truyền tin nói trước với bọn họ. Bọn họ nói có không ít nghi vấn, hi vọng cậu có thể giải đáp!”.
Tuy lúc ở thông đạo không gian, Diệp Thiên đã nhấn mạnh lại cậu không phải là ông tổ của tộc họ Diệp, nhưng ký ức về uy áp huyết mạch truyền tới từ sức mạnh tộc văn của Diệp Thiên vẫn còn hằn sâu trong đầu đám người Diệp Không Nhàn, thế nên nhất thời vẫn khó sửa miệng.
“Tôi biết rồi”, Diệp Thiên nghe thấy thế liền gật đầu.
“Vậy thì đến thẳng từ đường tông tộc đi”.
Cậu là một nửa đứa con của Diệp Kình Thương, bây giờ đến tộc họ Diệp ở Tinh Hà cũng coi như về nhà của mình. Có những chuyện cậu bắt buộc phải có lời giải thích với những ông già bảo thủ của tộc họ Diệp.
Từ đường tông tộc của tộc họ Diệp là thánh địa chí cao vô thượng nhất ở ngôi sao này, rất nhiều cường giả đại năng của tộc họ Diệp có chiến tích vượt trội đều được đề tên ở đây, để lại một nét bút đậm trong gia phả.
Sau khi Diệp Kình Thương biến mất, từ đường tông tộc của tộc họ Diệp do tám trưởng lão chưởng quản. Tám người này đều là con ruột của Diệp Kình Thương, kế thừa huyết mạch truyền thừa cực kỳ mạnh mẽ của ông ấy. Bọn họ cũng là những người chấp chưởng cao nhất của tộc họ Diệp hiện giờ, từ trên xuống dưới tộc họ Diệp đều nghe lệnh của bọn họ.
Khi Diệp Thiên đến từ đường tông tộc, tám vị trưởng lão đang ngồi trên vị trí cao nhất, ai nấy khí thế uyên thâm, mắt sáng như sao, nhìn chằm chằm Diệp Thiên đi vào.
“Bái kiến tám vị trưởng lão!”.
Người đưa Diệp Thiên đến là thần tử mạnh nhất của tộc họ Diệp là Diệp Huyền, nhìn thấy tám vị trưởng lão, Diệp Huyền không chút do dự, lập tức quỳ xuống.
Còn Diệp Thiên vẻ mặt bình thản, vẫn đứng thẳng tắp, ánh mắt lần lượt lướt qua tám vị trưởng lão, đồng tử hơi co lại.
“Tám độ kiếp kim tiên!”.
Cậu thầm kinh ngạc, tám người đang ngồi ở đây đều có tu vi mạnh hơn Hỗn Độn Đan Ma. Nhất là người ở giữa, tu vi của ông ta còn siêu quần xuất chúng hơn hẳn những người khác. Theo suy đoán của Diệp Thiên thì ông ta ít nhất cũng có thực lực độ kiếp thất phẩm, thậm chí còn mạnh hơn.
Những người còn lại, người yếu nhất cũng có thực lực độ kiếp nhị phẩm, đội hình này quả thực quá khủng khiếp!
Tộc họ Diệp ở Tinh Hà không hổ là thế lực đế cấp, một trong lục đại tiên tộc. Dù Diệp Kình Thương không còn, nhưng nền tảng của tộc họ Diệp vẫn khó mà tưởng tượng được.
Diệp Thiên không khỏi cảm khái, lúc trước khi Diệp Kình Thương tọa trấn tộc họ Diệp thì không biết tộc họ Diệp còn cường thịnh đến mức nào, bá chủ đến mức nào?
Thấy Diệp Huyền bái lạy, tám đại trưởng lão chỉ bình thản gật đầu, không lộ vẻ vui buồn.
Sau đó, ánh mắt của bọn họ đều đồng loạt nhìn về phía Diệp Thiên, người ngồi đầu tiên ở bên cạnh lên tiếng trước.
“Cậu chính là Diệp Thiên?”.
Người này là Bát trưởng lão của tộc họ Diệp, cũng là đứa con thứ tám của Diệp Kình Thương. Ông ta vừa lên tiếng, thiên địa xung quanh như có cuồng phong giận dữ, một luồng uy thế vô địch tự phát thành hình, cả từ đường tông tộc bị một luồng uy áp mạnh mẽ bao trùm.
Đứng trước luồng uy áp này, Diệp Huyền đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt tỏ vẻ khổ sở. Nếu không phải Bát trưởng lão cố ý khống chế, thì e là lúc này anh ta đã bị ép cho nằm bẹp dưới đất rồi.
Còn Diệp Thiên vẫn không chút quan tâm, chỉ điềm nhiên đáp: “Là tôi!”.
Thấy phản ứng của Diệp Thiên, Bát trưởng lão hơi biến sắc, sau đó ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo, một tiếng quát vang lên.
“Ngông cuồng to gan, cậu dám lấy trộm sức mạnh tộc văn của tộc nhân tộc họ Diệp chúng tôi, tội không thể tha!”.
“Mau giao sức mạnh tộc văn ra đây cho tôi!”.
Ông ta quát khẽ một tiếng, cuồng phong nổi lên xung quanh, cả từ đường bị khí kình đáng sợ lấp đầy, một bàn tay khổng lồ màu xanh nhạt vươn từ trước người ông ta tới, chộp mạnh về phía Diệp Thiên.
“Hử?”.
Thấy Bát trưởng lão bất ngờ ra tay, Diệp Thiên hơi đanh mắt lại, sắc mặt tỏ vẻ giận dữ.
“Biết ngay các ông sẽ chơi trò này mà!”.
Ngay sau đó, Diệp Thiên không chút do dự, tộc văn ở ấn đường nổi lên, sức mạnh tộc văn nguyên thủy nhất lập tức toàn khai, khí tức của cậu tăng vọt lên bằng với Bát trưởng lão, thậm chí còn có xu thế áp chế ông ta. Bàn tay khổng lồ màu xanh nhạt kia tan biến giữa không trung.
Khoảnh khắc Diệp Thiên khai mở sức mạnh tộc văn, tám vị trưởng lão của tộc họ Diệp đều đồng thời biến sắc. Bọn họ đã cảm nhận được một luồng uy áp đến từ sâu trong huyết mạch, khiến linh hồn của bọn họ cũng bắt đầu hơi run rẩy.
Dưới luồng áp chế huyết mạch này, thực lực tu vi của tám người không thể phát huy được bảy tám phần. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đồng thời lóe lên thần mang, tộc văn đồng thời hiện lên.
“Vù!”.
Tám luồng sức mạnh tộc văn đồng thời bắn ra, ngoài tộc văn cổ xưa nhất của Diệp Kình Thương thì tộc văn mà bọn họ sở hữu được coi là tinh thuần nhất trong tộc họ Diệp. Tám người đồng thời ra tay, hình thành thế giằng co trong thoáng chốc với sức mạnh tộc văn của Diệp Thiên.
Diệp Thiên cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng điều này cũng nằm trong dự liệu của cậu.
Ngay sau đó, chữ “Diệp” ở ấn đường cậu bắt đầu lóe lên ánh vàng, ánh mắt cậu cũng trở nên mênh mang, một ảo ảnh cao to thẳng tắp lướt qua trên đỉnh đầu cậu.
Đó không phải là Thái Cổ Đan Thần mà là Diệp Kình Thương!
Ảo ảnh của Diệp Kình Thương lóe lên, tinh thần của tám vị trưởng lão trở nên xao động, sức mạnh tộc văn của bọn họ nhanh chóng tan biến như chuột thấy mèo. Diệp Thiên không bỏ qua cơ hội này, lập tức quát khẽ.
“Quỳ xuống!”.
Cậu vừa dứt lời, Diệp Huyền liền há hốc miệng kinh ngạc nhìn tám vị trưởng lão bình thường cao cao tại thượng, khống chế tất thảy đều lần lượt quỳ gối xuống đất mà không có chút sức phản kháng nào.