Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phùng Thiên Mạch bị Diệp Thiên đánh cho bị thương, vừa mới khởi động xích mang đạo thể thì lại bị bại bởi long hổ phong chấn lôi của cậu. Khí tức trên người hắn giảm xuống, cả cánh tay phải bị Diệp Thiên đánh mới mức không thể nhấc lên được.

“Tứ phẩm nguyên anh sao lại mạnh như vậy chứ?”

Hắn nhìn Diệp Thiên bằng vẻ không dám tin và bất cam.

Đường đường là người có tu vi bát phẩm thần biến mà lại thua tứ phẩm nguyên anh, hơn nữa chỉ với hai cú đấm. Điều này thật sự khiến hắn không dám tin.

Không chỉ có hắn mà Hoa Lộng Ảnh, Lạc Tinh cùng với cung chủ của Vân Đỉnh Thiên Cung, Thường Phong Tây Huyền cũng không dám tin. Lúc này họ đều vô cùng kinh ngạc.

Chỉ có Diệp Thiên là không có biểu cảm gì nhiều Bởi vì đối với cậu đây là điều đương nhiên.

Giờ thứ mà cậu mạnh nhất không phải là cnarh giới mà là sức mạnh của thể xác.

Sau khi có được Long Phượng Bản Nguyên Đan, cậu không hề mượn sức mạnh của nó để đạt cảnh giới cao hơn mà ổn định cảnh giới hiện tại của chính mà đồng thời sử dụng sức mạnh tinh thần của nó để gia tăng uy lực cho chân lực hỗn độn.

Chân lực hỗn độn với là một trong năm sức mạnh lớn nhất của vũ trụ. Chân lực hỗn độn càng mạnh thì thực lực của cậu cũng sẽ càng mạnh. Dù là thần thông, kỹ pháp hay là trường sinh đạo thể thì cũng đều mạnh lên khi chân lực hỗn độn mạnh lên.

Có thể nói chân lực hỗn độn là sức mạnh bản thể của cậu, còn về cảnh giới thì nâng cao lúc nào cũng được.

Lúc này chân lực hỗn độn của cậu đã đạt tới trung kỳ cấp hai. Tu vi đạt tới tứ phẩm nguyên anh, dựa vào điểm này thôi thì chưa cần tới tam hoa tụ đỉnh cậu cũng có thể dễ dàng chèn ép được đối phương là một kẻ dưới ngũ phẩm hóa thần.

Giờ có thêm tam hoa tụ định, phệ thiên trường sinh thể gia trì thì việc đánh bại bát phẩm hóa thần cũng chẳng có gì bất ngờ.

Lúc này cậu chẳng có nổi một kẻ địch.

Cơ thể của Phùng Thiên Mạch rơi xuống. Sát ý trong mắt Diệp Thiên vẫn chưa biến mất. Cậu đạp chân hóa thành ánh sáng xanh và lao đi tiếp.

Người của Chân Vũ Thánh Môn đã chạm vào điểm giới hạn của cậu. Giờ những gì cậu muốn chính là giết hết những kẻ tạp nham, rồi làm rõ chuyện của Hoa Lộng Ảnh.

“Keng”.

Tiếng kiếm vang lên trong không gian khi cậu định ra tay.

Một thanh trường kiếm màu lam tối xuất hiện lao về phía cậu.

Đòn tấn công không hề có ý định nương tay với sát khí hừng hực. Diệp Thiên khựng bước.

“Keng”.

Cậu không hề né đòn, không hề tấn công mà cứ đứng đó để thanh kiếm đâm tới.

Tiếng kiếm va chạm vang lên. Thanh kiếm bị chặn lại bởi cơ thể của cậu, tia lửa bắn ra.

Diệp Thiên cũng bị đẩy lùi ra sau. Một vết kiếm xuất hiện trên cơ thể của cậu.

Mặc dù thanh kiếm không thể làm gì cậu nhưng sắc mặt của Diệp Thiên trở nên phức tạp hơn nhiều.

Cậu quay lại nhìn người vừa ra tay.

“Em...thật sự muốn giết chết anh sao?”

Thanh kiếm quá bén và vô tình. Có thể nói nếu như không có phệ thiên trường sinh thể thì nhát kiếm đã khiến cậu bị thương nặng thậm chí là bị chém đứt eo rồi.

Cậu khó có thể tin được người luôn gọi cậu là anh Diệp lại ra tay độc ác như vậy.

Đây có còn là Hoa Lộng Ảnh mà cậu biết nữa hay không?

Đối diện với ánh mắt thất thần của Diệp Thiên, Hoa Lộng Ảnh không biết phải làm thế nào. Thanh trường kiếm trong tay đưa tới trước. Cô bước về phía cậu.

Cô quan sát từng động tác của cậu, đồng thời há miệng như đang truyền âm với Lạc Tinh và Phùng Thiên Mạch.

“Hai vị sư huynh, mọi người mau dùng không gian rời đi đi, em sẽ chặn đối phương lại”.

“Thực lực của người này mạnh hơn chúng ta tưởng. Người này không chỉ sở hữu tam hoa tụ đỉnh mà còn sở hữu cả đạo thể khủng khiếp, sợ rằng cả ba chúng ta hợp lực lại cũng chưa chắc đã là đối thủ đâu”.

“Sau lưng đối phương chắc chắn là một thế lực nào đó. Giờ chúng ta rút lui trước, về báo cáo với sư tôn để bàn bạc thêm”.

Mặc dù trong bà người Hoa Lộng Ảnh có kinh nghiệm ít nhất nhưng cô luôn bình tĩnh và quyết đoán khi xử lý công việc.

Lạc Tinh và Phùng Thiên Mạch tái mặt, định ra tay tiếp.

Thế nhưng một giây sau bọn họ nghĩ tới sức mạnh khủng khiếp của Diệp Thiên thì lại chùn bước.

“Nghe lời sư muộn, đi thôi”.

Sau đó hai người nhìn nhau và cùng lao vào đường không gian.

Còn Hoa Lộng Ảnh thì họ không quan tâm vì trên người cô có chí bảo không gian do đích thân Thanh Dương Thánh Giả ban tặng, chỉ cần nhất niệm thôi là cô có thể dịc chuyển trong không gian. Dù có là thánh nhân đứng trước mặt thì cũng không giữ được cô.

“Định chạy à?”

Cảm nhận được ý đồ của hai người kia, Lâm Chính lập tức khóa chặt không gian, chuẩn bị lao về phía họ. Nhưng đúng lúc này Hoa Lộng Ảnh cũng đã lao tới.

“Đối thủ của anh là tôi”.

Cô lạnh lùng hô lên. Thanh kiếm trong tay phát ra ánh sáng xanh, mỗi nhát kiếm vung lên đều khiến không gian bị đóng băng lại.

Hàn khí đổ xuống cơ thể. Diệp Thiên tối mặt. Cậu vung tay, chân lực hỗn độn chảy thành dòng tấn công lớp băng hàn khiến chúng vỡ vụn.

PHùng Thiên Mạch và Lạc Tinh nhân cơ hội đã lao vào đường không gian. Khi Diệp Thiên đuổi theo thì lối vào đã bị đóng lại.

“Tiểu Ảnh”.

Diệp Thiên quay lại nhìn cô chăm chăm: “Tại sao?”

“Là ai đã biến em thành ra thế này?”

Đối diện với ánh mắt của DIệp Thiên, Hoa Lộng Ảnh không hề dao động mà vẫn giữ nguyên vẻ vô cảm.

“Anh đang nói gì tôi không hiểu”.

“Hôm nay tôi thừa nhận ba người chúng tôi không bằng anh nhưng anh đừng cho rằng như thế thì có thể bình yên vô sự”.

“Động tới đồ của Chân Vũ Thánh Môn thì dù anh có độ kiếp kim tiên cũng phải trả giá”.

Lời nói của cô vô cùng lạnh lùng.

“Tốt nhất anh nên cầu nguyện để đừng xuất hiện ở hệ ngân hà trung tâm nữa đi”.

“Nếu anh còn dám bước vào thì lần sau gặp tôi sẽ dùng sức mạnh của thánh nhân đánh bại anh đấy”.

Nói xong, cô hóa thành một bông hoa tuyết nổ tung và biến mất. Chỉ còn lại Diệp Thiên đứng đó với tâm trạng phức tạp.

Một hồi lâu sau, tiếng gầm như rồng nổi giận vang lên: “Chân Vũ Thánh Môn”

“Nếu không tiêu diệt các người thì tôi không phải là Diệp Thiên”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK