“Đàm Nguyệt Ảnh? Không ngờ nhà họ Tiêu dòng dõi
nhà tướng lại có qua lại với phái Lao Sơn”.
Diệp Thiên hờ hững cười, ngưng nhìn, cậu chỉ hơi
hứng thú thôi.
Mặc dù thế hệ trẻ như Đàm Nguyệt Ảnh, Diệp Tinh, Lí
Thanh Du được xưng là thiên tài hàng đầu của giới võ đạo
Hoa Hạ, nhưng so với cậu thì từ lâu đã không phải tồn tại
cùng đằng cấp rồi.
Sảnh trước nhà họ Tiêu, Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt
Ành đi sóng vai, Tô Mộ Nhu nhìn về phía người bạn chí cốt
quen biết nhiều năm ở bên cạnh, khế khàng hỏi: “Nguyệt
Ảnh, cậu cảm thấy Diệp Thiên vừa nãy có quan hệ gì với
Giai Lệ?”.
Ánh mắt Đàm Nguyệt Ảnh lạnh lùng, hờ hững nói:
“Nhìn ra dễ lắm mà, cô em họ ngôi sao của cậu có tình
cảm với cậu thiếu niên tên Diệp Thiên, đây không phải
tình anh em mà là sự bin rịn giữa nam nữ với nhau”.
Từ năm tám tuổi xin vào sơn môn, phần lớn thời gian
Đàm Nguyệt Ảnh đều ở Lao Sơn luyện tập võ đạo, hầu
như chưa trài sự đời, nhưng công pháp “Hàn Băng Xuân
Thủy” cô ta tu luyện có thể khiến cô ta có năng lực cảm
nhận nhất định, biết suy nghĩ trong lòng của người bên
cạnh.
Tình cảm của Cố Giai Lệ với Diệp Thiên, cô ta nhìn cái
là hiểu ngay.
“Cậu nghĩ giống tớ”.
Đôi mắt đẹp của Tô Mộ Nhu nhìn chăm chú, lại hỏi:
“Cậu cảm thấy Diệp Thiên kia thế nào?”.
Đàm Nguyệt Ảnh hầu như không suy nghĩ đã trà lời
bốn chữ ngắn gọn: “Không hề đặc biệt”.
Ngừng một lát cô ta mới nói tiếp: “Hàn Băng Xuân
Thủy của tớ giống Kiếm Tâm Thông Minh của phái Hồ
Ngọc Nguyệt, đều có thể cảm nhận được nội tại thực sự
của người khác. Giống như cậu, mỗi lần nhìn thấy cậu tớ
đều có thể nhận ra ham muốn quyền lực dữ dội trong lòng
cậu, còn Diệp Thiên kia, tớ lại không cảm nhận được gì,
cậu ta như một tờ giấy trắng, không ham muốn gì, người
như vậy hoặc là thế ngoại cao nhân hoặc là một người
bình thường. Với độ tuổi và phong thái của cậu ta thì chắc
chắn là người bình thường”.
Tô Mộ Nhu nghe vậy thì gật mạnh đầu, trong mắt ánh
lên sự uề oải: “Cô em họ Giai Lệ kia của tớ, hồi đó cô tớ
mang thai nó, có lẽ là vì từng sống chung với Diệp Thiên
kia nên này sinh tình cảm nam nữ, nhưng cậu cũng biết tính tôn sùng người mạnh của ông tớ đó. Giai Lệ đã được
ông hứa gả cho Lạc Tư Đồ của nhà họ Lạc rồi, Lạc Tư Đồ
trẻ trung đầy hứa hẹn, được công nhận là thánh cổ phiếu
nhỏ của giới thượng lưu tình Vân, ông nội rất yêu thích.
Nếu đề ông nội biết Giai Lệ có tình cảm nam nữ với Diệp
Thiên kia, chắc chắn ông sẽ cật lực phản đối, tớ lo ông
nổi tình bướng bình, chèn ép Diệp Thiên không hề nề tình.
Mặc dù Diệp Thiên không có quan hệ máu mủ với nhà họ
Tiêu bọn tớ, nhưng xét cho cùng vẫn là con nuôi của cô,
ngày trước lúc cô rời khỏi nhà họ Tiêu, mặc dù tớ mới hai
tuổi, nhưng tớ sẽ không bao giờ quên sự từ tế của cô với
tớ, tớ không muốn con nuôi của bà ấy lần đầu đến nhà họ
Tiêu đã khó xử như vậy”.
Tô Mộ Nhu đúng là người đứng đầu thế hệ thứ ba của
nhà họ Tiêu có khác, nhìn xa trông rộng, trông thì không
xao động gì, nhưng lại đã trù tính tất thầy, chú ý mọi mặt.
Gương mặt Đàm Nguyệt Ảnh không có biểu cảm gì,
chì hờ hững lắc đầu.
nhà tướng lại có qua lại với phái Lao Sơn”.
Diệp Thiên hờ hững cười, ngưng nhìn, cậu chỉ hơi
hứng thú thôi.
Mặc dù thế hệ trẻ như Đàm Nguyệt Ảnh, Diệp Tinh, Lí
Thanh Du được xưng là thiên tài hàng đầu của giới võ đạo
Hoa Hạ, nhưng so với cậu thì từ lâu đã không phải tồn tại
cùng đằng cấp rồi.
Sảnh trước nhà họ Tiêu, Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt
Ành đi sóng vai, Tô Mộ Nhu nhìn về phía người bạn chí cốt
quen biết nhiều năm ở bên cạnh, khế khàng hỏi: “Nguyệt
Ảnh, cậu cảm thấy Diệp Thiên vừa nãy có quan hệ gì với
Giai Lệ?”.
Ánh mắt Đàm Nguyệt Ảnh lạnh lùng, hờ hững nói:
“Nhìn ra dễ lắm mà, cô em họ ngôi sao của cậu có tình
cảm với cậu thiếu niên tên Diệp Thiên, đây không phải
tình anh em mà là sự bin rịn giữa nam nữ với nhau”.
Từ năm tám tuổi xin vào sơn môn, phần lớn thời gian
Đàm Nguyệt Ảnh đều ở Lao Sơn luyện tập võ đạo, hầu
như chưa trài sự đời, nhưng công pháp “Hàn Băng Xuân
Thủy” cô ta tu luyện có thể khiến cô ta có năng lực cảm
nhận nhất định, biết suy nghĩ trong lòng của người bên
cạnh.
Tình cảm của Cố Giai Lệ với Diệp Thiên, cô ta nhìn cái
là hiểu ngay.
“Cậu nghĩ giống tớ”.
Đôi mắt đẹp của Tô Mộ Nhu nhìn chăm chú, lại hỏi:
“Cậu cảm thấy Diệp Thiên kia thế nào?”.
Đàm Nguyệt Ảnh hầu như không suy nghĩ đã trà lời
bốn chữ ngắn gọn: “Không hề đặc biệt”.
Ngừng một lát cô ta mới nói tiếp: “Hàn Băng Xuân
Thủy của tớ giống Kiếm Tâm Thông Minh của phái Hồ
Ngọc Nguyệt, đều có thể cảm nhận được nội tại thực sự
của người khác. Giống như cậu, mỗi lần nhìn thấy cậu tớ
đều có thể nhận ra ham muốn quyền lực dữ dội trong lòng
cậu, còn Diệp Thiên kia, tớ lại không cảm nhận được gì,
cậu ta như một tờ giấy trắng, không ham muốn gì, người
như vậy hoặc là thế ngoại cao nhân hoặc là một người
bình thường. Với độ tuổi và phong thái của cậu ta thì chắc
chắn là người bình thường”.
Tô Mộ Nhu nghe vậy thì gật mạnh đầu, trong mắt ánh
lên sự uề oải: “Cô em họ Giai Lệ kia của tớ, hồi đó cô tớ
mang thai nó, có lẽ là vì từng sống chung với Diệp Thiên
kia nên này sinh tình cảm nam nữ, nhưng cậu cũng biết tính tôn sùng người mạnh của ông tớ đó. Giai Lệ đã được
ông hứa gả cho Lạc Tư Đồ của nhà họ Lạc rồi, Lạc Tư Đồ
trẻ trung đầy hứa hẹn, được công nhận là thánh cổ phiếu
nhỏ của giới thượng lưu tình Vân, ông nội rất yêu thích.
Nếu đề ông nội biết Giai Lệ có tình cảm nam nữ với Diệp
Thiên kia, chắc chắn ông sẽ cật lực phản đối, tớ lo ông
nổi tình bướng bình, chèn ép Diệp Thiên không hề nề tình.
Mặc dù Diệp Thiên không có quan hệ máu mủ với nhà họ
Tiêu bọn tớ, nhưng xét cho cùng vẫn là con nuôi của cô,
ngày trước lúc cô rời khỏi nhà họ Tiêu, mặc dù tớ mới hai
tuổi, nhưng tớ sẽ không bao giờ quên sự từ tế của cô với
tớ, tớ không muốn con nuôi của bà ấy lần đầu đến nhà họ
Tiêu đã khó xử như vậy”.
Tô Mộ Nhu đúng là người đứng đầu thế hệ thứ ba của
nhà họ Tiêu có khác, nhìn xa trông rộng, trông thì không
xao động gì, nhưng lại đã trù tính tất thầy, chú ý mọi mặt.
Gương mặt Đàm Nguyệt Ảnh không có biểu cảm gì,
chì hờ hững lắc đầu.