Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên đập vỡ một tinh cầu mới dừng lại được. Cậu ngẩng đầu nhìn thì thấy Độc Cô Cảnh Viêm đang đứng trước Cơ Xương Hạo với khuôn mặt lạnh như băng.

“Tôi không phải giống như Thiên Dưỡng Sinh hay là Tần Tử Dương bị cậu nhốt vào trong Hỗn Độn Thần Vực rồi bị tấn công từng người. Chỉ cần cậu không thể đưa được chúng tôi vào đó thì cậu đã thua rồi. Muốn giết Cơ Xương Hạo thì phải hỏi tôi trước xem tôi có đồng ý không đã”.

Đôi mắt Diệp Thiên ánh lên vẻ lạnh lùng. Đến cả Thủy Tổ Vạn Thú lúc này đạt tới cảnh giới chưởng khống cũng khó có thể đỡ được quyền đánh của cậu. Thế nhưng Thương Thế Thần chỉ tung nhẹ một chưởng đã chèn ép cậu bật ra ngoài. Lẽ nào ông ta đang ẩn giấu sức mạnh nào đó?

“Không cần dùng ánh mắt đó nhìn tôi”, Độc Cô Cảnh Viêm hiểu ý tứ của cậu bèn cười.

“Trước đó tôi không hề giấu thực lực gì. Có trách thì trách Diệp Kình Thương đã tặng một món quà cho tôi mà thôi”.

“Nếu không phải ông ta đẩy thượng hợp tiên lực vào cơ thể tôi để tôi bị nổ tung thì tôi đã không có cơ hội luyện hóa thành cảnh giới như bây giờ. Nói nghe châm biếm, bao năm khổ luyện không bằng một phần thưởng của ông ta. Tính ra thì tôi phải cảm ơn ông ta mới đúng”.

Dứt lời, một tinh cầu từ phía xa bị ông ta kéo tới trước mặt và khẽ đẩy nhẹ. Tinh cầu với sức mạnh của Hoàng Tuyền Hàn Khí lao về phía Diệp Thiên.

Khi tinh cầu này lao tới, cùng với tốc độ đóng băng của nó phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Những nơi nó đi qua đều bị đóng băng. Nhìn thấy đòn tấn công trước mặt, Diệp Thiên hừ giọng. Cánh tay phải của cậu nổi cơ cuồn cuộn, chân lực hỗn độn phóng ra đấm tới.

“Ầm”.

Diệp Thiên với ba nguồn sức mạnh hợp lại, cú đấm của cậu khiến không gian như vỡ vụn. Tinh cầu băng hàn và cú đấm của cậu va chạm trực diện giống như cả vũ trụ bị nổ tung, như nham thạch phun trào. Những nơi bị Hoàng Tuyền Hàn Khí đóng băng đều bị hỗn độn chân lực hóa giải. Cùng lúc, cơ thể Diệp Thiên cũng bị chấn động, hàn khí đã nhiễm vào cánh tay cậu, nhanh chóng lan ra.

Cả cánh tay phải của cậu, các huyết mạch bắt đầu đóng băng. Mỗi đường kinh mạch, huyết quản, thớ thịt đều đông lại. Vạn Cổ Hỗn Độn Thân không chống lại được sự xâm nhập của Hoàng Tuyền Hàn Khí.

“Hừ”.

Diệp Thiên hừ giọng khi cảm nhận hàn khí lan tới. Hỗn độn chân lực trỗi dây nuốt gọn lấy Hoàng Tuyền Hàn Khí.

Khi cậu đang tìm cách hóa giải hàn khí thì một bóng hình đã xuất hiện ngay trước mặt cậu. Diệp Thiên co đồng tử. Một bàn tay ấn lên ngực cậu. Là Độc Cô Cảnh Viêm.

“Keng”

Tiếng kim loại vang lên,, Diệp Thiên nôn ra máu, bay bật ra như một mũi tên. Chân cậu đạp xuống vùng đổ nát khiến chúng thành tro bụi. Cậu dừng lại. Áo đã rách, giữa ngực là một chưởng ấn vô cùng rõ ràng.

Hàn Khí Hoàng Tuyền khủng khiếp phóng ra bốn phía, nhanh chóng lan ra tim cậu.

“Phụt”.

Cậu lại nôn ra máu. Chưởng đánh của đối phương đã khiến Hoàng Tuyền Hàn Khí xâm nhập vào toàn bộ cơ thể của cậu. Lan cả vùng tim và phá hủy cơ thể cậu. Dù cơ thể cậu sở hữu hỗn độn chân lực thì vì hàn khí quá mạnh nên cậu cũng không đẩy nó ra được.

“Diệp Lăng Thiên, cậu không thắng được đâu”, Độc Cô Cảnh Viêm lạnh lùng nói và nhìn biểu cảm đau khổ của Diệp Thiên.

“Để tôi đưa cậu xuống địa ngục nhé. Hỗn độn thần tử đời trước cũng chết bởi tôi, giờ cậu cũng không thoát được đâu”.

Cùng với câu nói vang lên, cả người ông ta lao lên, năm ngón tay xoay mạnh tạo thành vuốt trong không gian và tạo thành một góc vừa đẹp.

Hoàng Tuyền Thôn Minh Trảo. Một vuốt chấn càn khôn. Bóng hình của chiếc uốt này xuất hiện, không gian không chịu đựng được bèn xuất hiện các vết nứt.

Không gian hỗn loạn, các mảng hàn khí đóng băng cũng biến đổi. Cả tinh cầu như một thế giới của băng hàn. Diệp Thiên há miệng ra là hơi thở của cậu cũng bị đóng băng ngay lập tức, trở thành một phần của thế giới băng tuyết.

“Diệp Thiên”.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lạc Tông Diễm ở phía xa và Duẫn Tu Tuyệt đều tối mặt, họ thật sự muốn lao lên. Bà đã mất đi Diệp Kình Thương, trái tim đã như tro tàn, chính Diệp Thiên và Tam Kiếp khiến bà có động lực để sống tiếp.

Sau đó Tam Kiếp vì bà có thể đạt tới thần phẩm mà đã hi sinh bản thân, trong những người quan trọng với bà chỉ còn lại Diệp Thiên. Giờ Diệp Thiên đang bị đóng băng ngay trước mặt mình, bà cảm thấy cả thế giới như sụp đổ trước mặt mình vậy.

“Không”.

Tiếng gào thét như xé phổi vang lên. Đáp lại tiếng gào chỉ có sự im lặng tới đáng sợ của không gian chứ không hề có âm thanh của Diệp Thiên.

Duẫn Tu Tuyệt dường như cũng già đi rất nhiều. Cuộc chiến ngày hôm nay khiến cho ông ta có cảm giác đau khổ trước giờ chưa từng có. Cuối cùng ông ta cũng nhận ra những người tu tiên như mình so với những kẻ kề thừa thần các có một sự chênh lệch cực lớn.

Diệp Kình Thương năm xưa có thể một mình có thể chạy thoát khỏi sự tốn công của bốn kẻ kế thừa thần các thật khiến ông ta phải cảm thán. Dù sao thì ông ta vẫn kém hơn.

Lúc này ông ta bặm môi, nhìn cảnh tượng trước mặt bằng vẻ tuyệt vọng.

“Độc Cô”

Cơ Xương Hạo đang cố gắng hồi phục thương thế. Ông ta nhìn Thương Thế Thần, đôi mắt cũng ánh lên vẻ kiêng dè: “Lẽ nào ông đã đạt tới ‘nhị phân’ của cảnh giới chưởng khống rồi sao?”

Độc Cô Cảnh Viêm không hề giấu diếm chỉ gật đầu: “Ông sai rồi. Tôi đang ở ‘tam tài’ rồi.

Nghe thấy vậy đồng tử của Cơ Xương Hạo co lại. Ông ta phải sử dụng toàn bộ sức mạnh của vạn thú trong vũ trụ mới miễn cưỡng kích hoạt được lên cảnh giới chưởng khống. Thậm chí ông ta còn phải khổ luyện thêm 100 nghìn năm mới có thể lến tới ‘nhị nguyên”

Vậy mà Độc Cô Cảnh Viêm có thể vượt qua cả nhị nguyên và nhị phân đạt tới tam tài. Chẳng trách ông ta chỉ cần khẽ ra tay là đã có thể chèn ép được Diệp Thiên.

Đúng lúc này có một đường sáng cửu sắc phóng tới vô cùng rực rỡ giữa không gian băng giá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK