“Bố nói gì vậy?”, nghe Long Huyền Tử nói vậy thì Long Tuyết Viên kinh ngạc lắm.
“Đây là trận pháp truyền thừa của Kiếm Tông, gọi là Đại Thiên Kiếm Trận sao?”
Đại Thiên Kiếm Trận là tuyệt học của Kiếm Tông. Nếu không đối đầu với kẻ địch quá mạnh thì họ sẽ không sử dụng. Một khi sử dụng sẽ tạo ra được sức hủy diệt cực lớn.
Ba vị trưởng lão của Kiếm Tông vừa ra tay đã sử dụng Đại Thiên Kiếm Trận.Rõ ràng là họ không tính nương tay với Diệp Thiên. Họ muốn dốc sức giết chết cậu ngay lập tức.
“Đại Thiên Kiếm Trận?”, Kiếm Bắc Lương thấy ba trưởng lão tung ra tuyệt học thì đanh mắt.
Ý của Kiếm Bắc Lương là để nhị trưởng lão làm ra vẻ thôi, để dọa cậu tầm 15 phút là hai người yên ổn và khiến Diệp Thiên phải rời đi.
Như vậy vừa không quá làm khó Diệp Thiên và cũng không tới mức hại tơi danh tiếng của Kiếm Tông.
Nhưng lúc này nhị trưởng lão lại tung ra Đại Thiên Kiếm Trận, rõ ràng là không định thỏa hiệm. Khi Kiếm Bắc Lương định lên tiếng thì đại trưởng lão ở bên cạnh lắc đầu.
“Tông chủ, dù thế nào thì kẻ họ Diệp này cũng đã giết đệ tử của chúng ta. Nếu không dồn sức đối phó với cậu ta thì không được”.
“Đương nhiên, nếu như cậu ta có thể đối kháng được với nhị trưởng lão trong 15 phút thì chúng ta sẽ làm theo lời hứa, thả cậu ta đi”.
Nghe đại trưởng lão nói vậy Kiếm Bắc Lương thầm chửi rủa.
Đám người này ra uy ở Kiếm Tông quen rồi. Chỉ biết mấy cái quy tắc chó má chứ chẳng biết tùy cơ ứng biết gì cả. Họ không biết nếu vì một đệ tử nội môn mà đắc tôi với một vị thiên kiêu thì đúng là được chẳng bằng mất.
Hon nữa, Kiếm Bắc Lương vốn định lôi kéo Diệp Thiên. Giờ nhị trưởng lão ra tay như vậy thì rõ ràng là bọn họ đã làm hỏng hết kế hoạch
Lúc này Đại Thiên Kiếm Trận của nhị trưởng lão đã được tung ra, chắc chắn là có máu rơi. Giờ có cản lại thì cũng đã bị muộn rồi.
Lúc này vô số những thanh kiếm quang đang chém về phía Diệp Thiên. Bị bao trùm trong đó, cậu thậm chí không còn nhìn được bất cứ thứ gì ở thế giới bên ngoài nữa.
Kiếm ý khủng khiếp quét qua người cậu. Quần áo trên người cậu bị chém nát, thậm chí cậu còn chưa khởi động phệ thiên trường sinh thể thì đã bị vô số nhát kiếm chém lên người rồi.
“Kiếm trận à?", Diệp Thiên lầm bầm, cậu thi triển chân lực hỗn độn tạo thành một mạng lưới màu xanh bao trùm lấy mình.
Những đường kiếm lao tới bị chặn bên ngoài mạng lưới. Thế nhưng do kiếm ý quá nhiều và tăng mạnh nên mỗi đợt nó tấn công đều mạnh hơn đợt trước.
Diệp Thiên có thể cảm hận được, sức tấn công của nó càng lúc càng dữ dội. Lớp lưới ánh sáng của cậu rung lên bần bật.
Cậu có thể khẳng định, sức uy hiếm của kiếm trận mạnh hơn nhiều so với Chân Vũ Trảm Thần Trận. Sát ý mà nó hàm chứa vô cùng dữ dội và ập tới như lốc xoáy vậy.
Còn bản thân cậu giống như một chiếc thuyền nhỏ bị vùi dập giữa cơn mưa bão.
“Đại Thiên Kiếm Trận của tôi thế nào?”
Đúng lúc này, nhị trưởng lão bật cười. Đỉnh kiếm trận hiệt ra những kẽ nhỏ, ông ta chắp tay bước đi trong không gian, nhìn xuống Lâm Chính bằng vẻ trịch thượng
Một giây sau ông ta giơ tay lên, chặp lại và chỉ điểm.
“Đại Thiên Kiếm Trận, chém”.
“Trong nháy mắt, cả kiếm trận bùng nổ. Vô số kiếm quang màu trắng kéo dài
Và rồi chúng giống như mũi tên bay bật về phía Diệp Thiên. Kiếm khí xé không gian, tiêu diệt vạn vật mà chúng đi qua. Đến cả không khí cũng cảm tưởng như bị xé vụn.
Lúc này Diệp Thiên cũng gầm lên. Tam hoa tụ đỉnh nở ra, đồng thời ánh sáng màu xanh cũng tỏa ra trên người cậu. Tam hoa tụ đỉnh, phệ thiên trường sinh thể đồng thời khởi động.
“Phá”.
Sức mạnh vụt tăng, Diệp Thiên gầm lên như sấm rền. Cậu bay bậy lại giữa cơn mưa kiếm, đối kháng với chúng khiến cho hàng nghìn đường kiếm quang đều bị nát vụn.
Sau đó cậu vung tay lên, tiếng rồng gầm vang vọng.
Long Hổ PHượng Lôi Chấn. Cậu tung ra một cú đấm, không gian tạo ra một lỗ hổng. Các đường kiếm quang bị vỡ vụn bay trong không gian.
“Hả?”
Nhị trưởng lão tái mặt, thế nhưng dù sao ông ta cũng là kẻ lão làng nên chỉ một chưởng đánh thôi là đã có thể ổn định được tình hình.
“Đại Thiên Kiếm Trận, chấn”.
Đại Thiên Kiếm Trận chia làm ba trạng thái sức mạnh: “Trảm, Chấn và Yên”.
Chấn chính là trạng thái thứ hai của kiếm trận. Nhị trưởng lão tung trưởng, hai vạn bốn nghìn thanh kiếm quang còn lại lập tức cuộn lên trong không gian đồng loạt lao về phía Diệp Thiên và phát ra tiếng kim loại leng keng. Đòn tấn công này là muốn phong ấn cậu.
“Định trấn áp tôi à?”, Diệp Thiên nhếch miệng cười sau đó đôi mắt ánh lên ấn ký hoa lan.
Càn Khôn Luyện Thần Ấn – hiện.
“Càn Khôn Luyện Thần Ấn, Thần Niệm Thăng Hoa”.
Diệp Thiên khẽ cười, thần niệm hậu kỳ nhập đạo rót vào thần ấn khiến lực tinh thần mạnh hơn bao giờ hết. Sau đó cậu hét lên.
“Sức mạnh thần niệm, tu la minh thủ”.
Đây là một trong những thần thông của thái cổ thần quyết. Đạo thần thông này cần có sức mạnh thần niệm hậu kỳ nhập đạo mới kích hoạt được. Trong hư không, một móng vuốt tu la đen xì ập tới.
Vuốt tu la này dài hàng nghìn thước, có thể chộp được hàng nghìn thanh kiếm. Trong nháy mắt tia lửa bắn ra, sức mạnh thần niệm và chân lực va chạm, cả vùng không gian rung chuyển.
Đúng lúc này một âm thanh nữa lại xuất thiện. Vuốt tu la vồ tới.
“Rắc”.
Kiếm quang xuất hiện những vết nứt và vỡ vụn trước mắt đám đông.