“Hỗn Độn Ma Độc?”.
Diệp Thiên nhìn năng lượng kỳ lạ lan ra với tốc độ rất nhanh, hàng lông mày đã nhíu lại.
Giọng nói của Lạc Tông Diễm lại vang lên: “Hỗn Độn Ma Độc là sức mạnh đặc biệt trong Hỗn Độn Đan Ma, hắn dung hòa dược lực mạnh mẽ trong Hỗn Độn Tử Kim Đan với ma tính và độc tính của bản thân, ngưng tụ thành Hỗn Độn Ma Độc”.
“Người có tu vi thấp hơn thánh nhân chỉ cần chạm phải một ít Hỗn Độn Ma Độc sẽ khổ không thể tả, tu vi yếu hơn hóa thần lục phẩm sẽ tan thành mây khói trong nháy mắt”.
“Từ luồng sức mạnh này có thể thấy Hỗn Độn Đan Ma đã thoát khỏi sự ràng buộc của cấm chế, từ lúc hắn hoàn toàn thoát khỏi cấm chế đến nay e là chưa tới ba tiếng”.
Diệp Thiên ngạc nhiên, Hỗn Độn Đan Ma chỉ bùng phát sức mạnh một lần đã dễ dàng ăn mòn ba vị hóa thần ngũ phẩm thành bộ xương trắng. Nếu ông ta không bị sức mạnh không gian của Táng Tiên Đàm áp chế, đến trung tâm Ngân Hà làm loạn thì sẽ đáng sợ đến mức nào?
Nhận thấy luồng sức mạnh đặc biệt đó càng lúc càng đến gần bọn họ, Diệp Thiên dự định ra tay, nhưng Diệp Huyền ở bên cạnh đã hành động trước cậu một bước.
Diệp Huyền bước tới, đưa tay ngưng tụ thành một khiên ánh sáng màu vàng tím rộng nghìn mét, ngăn chặn năng lượng đột nhiên bùng phát đó .
“Vù vù!”.
Sức mạnh kỳ lạ đánh vào khiên ánh sáng, hai bên đối chọi kịch liệt, ma sát với nhau tạo ra nhiều đốm lửa sức mạnh, khiên ánh sáng cũng rung chuyển kịch liệt, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không bị luồng sức mạnh đó xuyên thủng.
Khiên ánh sáng vàng tím trong tay Diệp Huyền chứa đựng chính khí vô cùng dồi dào, đại khai đại hợp, mới mẻ tự nhiên, ngầm chứa đựng đại đạo nào đó trong vũ trụ.
Diệp Thiên nhìn qua đã nhận ra sức mạnh của Diệp Huyền.
“Là Thượng Hợp Tiên Lực!”.
Cậu âm thầm kinh ngạc. Thượng Hợp Tiên Lực là chân lực độc môn do Diệp Kình Thương tự sáng tạo ra qua vô số năm tháng, trừ năm sức mạnh cao nhất vũ trụ ra, Thượng Hợp Tiên Lực đủ có thể vấn đỉnh vũ trụ.
Năm xưa Diệp Kình Thương để lại cách tu luyện Thượng Hợp Tiên Lực ở tộc họ Diệp vũ trụ. Dù vậy, muốn tu được Thượng Hợp Tiên Lực cần có thiên thời địa lợi nhân hòa và thiên phú của bản thân người tu luyện tốt mới có thể thành công.
Diệp Huyền trẻ tuổi như vậy đã tu được Thượng Hợp Tiên Lực, có thể thấy tư chất của anh ta tuyệt thế, vũ trụ có một không hai.
“Phá cho tôi!”.
Ánh mắt Diệp Huyền lạnh lùng, hình tượng dịu dàng nho nhã trước kia thay đổi. Anh ta hô khẽ một tiếng, đè tay lên vách trong của khiên màu vàng tím.
“Ầm!”.
Một luồng khí tức màu vàng tím tuôn ngược ra từ chính giữa khiên, Hỗn Độn Ma Độc bị xé tan, dần dần biến mất ở giữa không trung.
Diệp Huyền đã chặn được đợt Hỗn Độn Ma Độc này.
“Anh Diệp Huyền”.
Diệp Y Nhân chạy tới từ bên cạnh, nhìn Hỗn Độn Ma Độc chậm rãi tan đi, vẻ mặt thay đổi.
“Luồng sức mạnh này rốt cuộc là gì?”.
“Các trưởng lão còn ở trong Táng Tiên Đàm, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn chứ?”.
Vẻ mặt Diệp Huyền cực kỳ thâm thầm, mặc dù vừa rồi anh ta đã chặn được Hỗn Độn Ma Độc, nhưng anh ta cảm nhận được rất rõ Thượng Hợp Tiên Lực của mình có dấu hiệu bị ăn mòn.
Nếu không phải tu vi anh ta mạnh, cố gắng xua tan sức mạnh ăn mòn thì bản thân anh ta cũng đã bị ảnh hưởng rất lớn.
“Chỉ là một luồng năng lượng tấn công đã có thể khiến mình cảm thấy nguy hiểm, nếu bản thể của luồng năng lượng đó xuất hiện thì sẽ thế nào?”.
Diệp Huyền chấn động trong lòng, sau đó dứt khoát quay sang Diệp Thiên.
“Người anh em, bây giờ sợ là Táng Tiên Đàm có biến cố, trưởng lão tộc họ Diệp còn đang ở trong Táng Tiên Đàm, chúng tôi phải đến Táng Tiên Đàm xem sao”.
“Táng Tiên Đàm nguy hiểm trùng trùng, anh phải cẩn thận!”.
Nói xong, anh ta vẫy tay, Diệp Y Nhân lập tức hiểu ý, chớp mắt hai người hóa thành hai luồng sáng, lao về phía chùm sao băng cỡ nhỏ ở phía trước, nơi đó chính là Táng Tiên Đàm.
Diệp Thiên đứng im trong chốc lát, cũng lao vọt đi, hóa thành luồng sáng màu đỏ đuổi theo hai người họ.
Khoảng mười mấy phút sau, cậu đã đến chỗ chùm sao băng cỡ nhỏ, một đợt dao động không gian kỳ lạ lan ra, kéo cậu vào một không gian ẩn giấu.
Cảnh tượng trước mắt lập tức biến hóa, không còn là biển sao vũ trụ bao la vô ngần, mà là hóa thành một mảnh đất xanh tươi.
“Đây là Táng Tiên Đàm sao?”.
Diệp Thiên khẽ giọng lẩm bẩm.
“Là Táng Tiên Đàm không sai!”, giọng nói của Lạc Tông Diễm vang lên: “Trong Táng Tiên Đàm có vô số cao thủ đại năng vì tranh đoạt thiên tài địa bảo mà chết, sức mạnh mà bọn họ để lại cải tạo Táng Tiên Đàm thành một đào nguyên có một không hai. Táng Tiên Đàm cũng vì vậy mà được gọi là thắng cảnh số một trung tâm Ngân Hà!”.
“Năm xưa tôi và Diệp Kình Thương, Tiểu Hư bước chân vào đây cũng là cảnh tượng này!”.
“Hơn nữa…”.
Nói đến đó, giọng nói của Lạc Tông Diễm trở nên trầm thấp hơn.
“Tôi có thể cảm giác được dấu ấn linh hồn tôi để lại trên người Hỗn Độn Đan Ma càng ngày càng rõ, chứng tỏ chúng ta đang cách hắn càng lúc càng gần”.
“Thế sao?”, Diệp Thiên gật đầu, ngước mắt nhìn phong cảnh xung quanh. Đúng lúc đó, vài hình ảnh rải rác đột nhiên xuất hiện từ sâu trong đầu cậu.
Đó có vẻ là một bóng người, đứng chắp tay giữa đất trời bao la, trông vô cùng vĩ đại, giống như chư thiên vũ trụ đều nằm dưới chân ông ấy, nhìn qua là có thể phát hiện ra khí phách vô địch trấn áp mọi thứ từ trên người ông ấy.
Nơi người đó đứng chính là Táng Tiên Đàm xanh um.
“Diệp Thiên?”.
Trong mơ hồ, giọng nói của Lạc Tông Diễm vang lên, đánh thức Diệp Thiên từ trạng thái thất thần.
“Hả?”.
Diệp Thiên hoàn hồn lại, phát ra tiếng kêu trầm thấp.
“Cậu sao vậy?”.
Lạc Tông Diễm cảm thấy kỳ lạ.
“Tôi… không sao”.
Diệp Thiên hơi ngập ngừng. Cậu nhìn quanh, chỉ thấy phong cảnh xung quanh đột nhiên mang lại cho cậu cảm giác quen thuộc lạ thường, vùng đất dưới chân cậu như đã từng quen biết.
“Chuyện này là sao? Sao có cảm giác như trước kia mình đã đến đây?”.
Cậu khẽ giọng lẩm bẩm, nhưng dù có cố gắng thế nào, những hình ảnh vụn vặt trong đầu cậu vẫn không thể ghép lại hoàn chỉnh, khiến cậu không tìm được chân tướng.
Đúng lúc đó, một tiếng động lớn lại vang lên từ xa chân trời, sóng sức mạnh đáng sợ cũng theo đó bùng phát, mặt đất dưới chân Diệp Thiên bắt đầu rung chuyển kịch liệt.
“Đây là…”.
“Thánh nhân đang giao đấu?”.
Cậu ngước mắt nhìn, ở phía xa chân trời thấp thoáng hiện ra một chiếc chuông lớn to hơn mười nghìn trượng. Chuông vắt ngang trời, giống như cột trụ chống trời, vang lên tiếng ngân du dương hằng cổ.
Mỗi tiếng chuông ngân đều ẩn chứa nhịp điệu nào đó. Diệp Thiên nghe qua một tiếng đã cảm thấy cả thần phủ của mình bắt đầu có sóng gợn lăn tăn.
Tiếng chuông này lại có thể tác động tới linh hồn!
Khắc sau, một luồng sức mạnh thần niệm mạnh mẽ bỗng tuôn trào. Sức mạnh thần niệm này cuốn qua chân trời, hóa thành nhiều trận pháp trong hư không vô tận.
Tổng cộng có chín trận pháp, sau đó chín trận pháp nối liền với nhau giữa không trung. Chín hợp lại làm một, sau đó chín luồng sáng thần đồng thời tỏa ra từ chín trận nhãn, ngưng tụ thành một chùm sáng rộng mấy trượng, phóng thẳng tới đỉnh của chuông cổ khổng lồ.
“Keng!”.
Một tiếng chuông ngân vang vọng chân trời, chuông cổ bị chùm sáng thần chín hợp làm một kia đẩy lệch sang bên. Phần đỉnh chuông lập tức có một bóng người hư ảo xuất hiện.
Kèm theo một tiếng cười lớn, bóng người hư ảo đó rời khỏi phần đỉnh chuông cổ, bước đi giữa trời, đạp trên chín trận pháp đó.
“Ha ha, hơn nghìn năm rồi, Hoàng Đế Hiên Viên tôi cuối cùng cũng ra ngoài rồi!”.
Ngay lúc này, Diệp Thiên cũng kinh ngạc.
“Hoàng Đế?”.