Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 1841

“Cậu thanh niên, cậu rất thú vị!”.

Người trung niên không hề coi bản thân là một ân nhân, chỉ khẽ vỗ vào vai Diệp Thiên một cái rồi đi ra khỏi quán bar, biến mất trong đám đông.

“Nam Liệt, vì sao lại rời đi? Người vừa rồi là ai chứ?”.

Bên ngoài kia, đám người Triệu Lạc Sơn thê thảm rời đi, ông ta ngang ngược trong cảng Đảo lâu đã thành quen, gần như chưa bao giờ gặp tình huống này, ông ta cảm thấy quá vô dụng, không kìm được mà hỏi Nam Liệt.

Trong mắt Nam Liệt vẫn mang vẻ sợ hãi, giọng nói run rẩy

“Người đó chính là hóa thạch của cảng Đảo!”.

“Ông tổ của nhà họ Cận, Cận Vô Trần!”.

“Cái gì?”.

Những anh em có mặt ở đó đều cảm thấy cái tên Cận Vô Trần này không hề quen thuộc, nhưng Triệu Lạc Sơn lại biết Cảng Đảo có một gia tộc mà Đông Thăng bọn họ tuyệt đối không thế dây vào, đó chính là nhà họ Cận.

Nhà họ Cận đứng trên tất cả gia tộc ở Cảng Đảo, cho dù là mười gia tộc lớn liên kết với nhau, thêm cả Đông Thăng bọn họ nữa cũng vẫn lép vế so với nhà họ Cận, mạnh như Nam Liệt cũng phải cứ vài tháng là đến nhà họ Cận thăm hỏi một lần để lấy lòng, đủ thấy được sự đáng sợ của nhà họ Cận.

Đây là tuy tắc bất thành văn hơn trăm năm nay của cảng Đảo, mỗi người trong xã hội thượng lưu đều âm thầm tuân thủ, không hỏi lý do.

“Các người không biết Cận Vô Trần đại diện cho điều gì, đó là nhân vật mà nữ hoàng Anh năm xưa đều phải coi trọng như quốc sư, chính vì có ông ta nên nhà họ Cận mới có thể đứng đầu Cảng Đảo, được gọi là Vương Chi Cận Gia!”.



Biểu cảm của Nam Liệt sầm xuống, giọng nói khàn khàn:

“Nếu vừa rồi chúng ta đi chậm một bước, Cận Vô Trần tuyệt đối sẽ giết chúng ta mà không chút nể nang, đối với cao thủ đặc biệt như ông ta mà nói, muốn giết chúng ta chỉ dễ như trở bàn tay!”.

“Nhớ là từ nay về sau tất cả mọi người trong Đông Thăng đều không được ai đi gây khó dễ cho cái tên đại lục kia nữa, nếu bất kì ai làm trái tôi sẽ chém người đó trước!”.

Mọi người đều vô cùng bàng hoàng, không dám nói thêm lời nào, đều bất giác bước đi nhanh hơn.

Triệu Lạc Sơn và Nam Liệt đi sánh vai nhau, Triệu Lạc Sơn nhỏ giọng hỏi: “ông tổ nhà họ Cận chẳng phải đồn là năm trăm trước đã rời khỏi cảng Đáo, mai danh ẩn tích rồi sao? Thế mà ông ta vẫn còn sống à?”.

Ánh mắt Nam Liệt sắc lẹm, bàn tay hơi run run.

“Vì ông ta là vương cấp, tuổi thọ trên cả hai trăm năm đấy!”.

“Tôi từng nói với anh rồi, một trăm năm trước xảy ra một cuộc chiến giữa các vương cấp, tất cả vương cấp trên thế giới đều bị cuốn vào trong, Cận Vô Trần cũng là một trong những nhân vật chính trong cuộc đại chiến đó, chỉ là sau khi cuộc chiến kết thúc, ông ta liền rời khỏi Cảng Đảo!”.

“ống ta từng tuyên bố trong giới võ thuật, trừ khi cuộc chiến giữa các vương cấp lại một lần nữa xảy ra, nếu không ông ta tuyệt đối sẽ không trở lại cảng Đao!”.

“Cái gì?”, Triệu Lạc Sơn tỏ vẻ sửng sốt: “Vậy bây giờ Cận Vô Trần xuất hiện ở cảng Đảo, lẽ nào dự báo…”.

“Đúng thế!”, Nam Liệt gật đầu, giọng nói trầm trọng chưa từng có.

“Cuộc chiến vương cấp thứ hai đã rơi vào tình thế khó mà tránh được, đến lúc đó cả thế giới đều sẽ trở thành chiến trường!”.

Anh ta chắp tay ra sau, mắt ngước lên bầu trời ban đêm, cảm xúc dâng trào trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK